Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 51 : Vượt tháp (3)

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Giang Lưu Nhi cũng không biết được những ý nghĩ của nàng. Hắn chỉ là cảm thấy có chút bất đắc dĩ khi phải làm bộ làm tịch thế này.



Trong khi đó, bên ngoài tháp…



“Không ngờ tên này lại có thể tự mình đánh chết yêu thú cấp sáu. Thật thú vị!"



Đông viện chủ mặt đầy ý cười nói.



Trung viện chủ cũng khẽ gật đầu:



“Xem ra cũng là một mầm móng không tồi."



“Các vị. Ta thấy cuộc kiểm tra này cũng sắp kết thúc rồi. Nhân lúc này sao chúng ta không bàn một chút về việc phân chia đệ tử cho các viện?”



Nam viện chủ đột ngột đề nghị.



“Ngọc Thường muội làm gì mà nôn nóng như vậy?”



Cổ Mị Sanh như cười như không nói.



“Cuối cùng đều phải phân, trước hay sau thì lại có gì khác nhau."



Dừng một chút, Nam viện chủ nói tiếp:



“Địa Kinh của Nam viện ta chủ âm nhu, là công pháp thích hợp cho nữ tử tu luyện nhất trong năm bộ công pháp của Đại Nhật Cung. Ta thấy nên để cho Ngọc Kinh đến Nam viện là thỏa đáng nhất. Mọi người thấy thế nào?”



Đông viện chủ nhẹ lắc đầu, cười nói:



“Hóa ra đây mới là mục đích của Nam viện chủ ngươi đi. Địa Kinh của Nam viện đúng là chủ âm nhu không sai, nhưng có ai nói là nữ nhân thì nhất thiết phải tu luyện công pháp âm nhu đâu này… Thiên Kinh của Đông viện ta tuy rằng là công pháp lấy dương cương làm chủ, nhưng cũng không hề bài xích nữ nhân mà ngược lại, nó còn có thể hòa hợp với tính âm nhu trong họ để làm cho công pháp phát huy hiệu quả tốt hơn."



“Đông viện của ngươi trên dưới đều toàn là một đám nam nhân, một nữ nhân như Ngọc Kinh làm sao có thể ở đó tĩnh tâm tu luyện được. Ta thấy vẫn là nên để Ngọc Kinh đến Nam viện của ta thì hơn."



“Ngọc Thường muội sao phải tranh giành như thế. Nam viện của muội cũng đâu phải là khan hiếm nhân tài gì. Muội nhìn Bạch Thù muội người ta còn không nói gì đây này."



Cổ Mị Sanh nói đến câu cuối cùng thì khẽ đưa mắt nhìn Bạch Thiên Thù.



“Bắc viện của ta tuy rằng nhân số thưa thớt, nhân tài ít ỏi nhưng cũng không đến mức bằng mọi giá phải giành lấy. Còn về Ngọc Kinh, nó tự có chủ trương của mình. Việc chọn lựa vào viện nào ta thấy nên để nó tự quyết định."



Bạch Thiên Thù lạnh nhạt nói.



Vẫn ngồi im lặng từ đầu đến giờ, lúc này, Trung viện chủ lại lên tiếng tán đồng:



“Bắc viện chủ nói phải. Nên để cho nó tự quyết định đi."



Ngừng lại trong thoáng chốc, ông bổ sung thêm:



“Đương nhiên các vị cũng có thể đưa ra điều kiện để hấp dẫn nó đầu nhập vào viện của mình."



Các vị viện chủ khác đều thầm mắng Trung viện chủ cáo già.



Nói về điều kiện và phúc lợi tu luyện ai có thể sánh với Trung viện của ngươi chứ.







“Nhị tỷ. Không biết tỷ có định xông vào tầng sáu hay không?”



Bạch Ngọc Đô tươi cười hướng cô gái bên cạnh hỏi.
“Không gian này là chuyện gì xảy ra?”



Nam hài bình thản đáp:



“Là chỗ ở của ta."



“Vậy ta có thể ở đây tu luyện không?”



“Không được. Linh khí ở đây ta phải tốn rất nhiều năm mới tích góp được. Ta cũng cần dùng nó để tu luyện, sao có thể cho không ngươi."



“Thật sự không thể sao?” Giang Lưu Nhi thử dò hỏi. Linh khí ở đây quả thật rất nồng đậm, đến mức gần như ngưng tụ thành chất lỏng. Nếu như hắn hấp thu để tu luyện nói không chừng có thể đột phá Hắc Cảnh bước vào cảnh thứ tư – Hoàng Cảnh.



Nam hài kia trầm tư chốc lát, sau đó nói:



“Cũng không phải là hoàn toàn không thể… Được rồi. Vì ngươi là người thứ ba trong suốt mấy ngàn năm qua vào được đây nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta thì ta sẽ để ngươi ở đây tu luyện."



Giang Lưu Nhi hơi vui mừng hỏi:



“Xin hỏi khảo nghiệm đó là?”



“Đánh bại yêu thú do ta tạo ra."



Giang Lưu Nhi có chút không xác định thăm dò:



“Vậy cấp bậc của nó...”



Nam hài kia tỉnh bơ đáp:



“Cấp tám.”



Sau đó nó bổ sung thêm:



“Yên tâm, ta sẽ chỉ cho một con cấp tám sơ kỳ đánh với ngươi thôi."



Yên tâm cái đầu ngươi!



Giang Lưu Nhi thầm mắng một câu.



Tu vi hắn biểu hiện ra ngoài bây giờ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ. Mà yêu thú cấp tám sơ kỳ thì chính là có thực lực tương đương với Niết Bàn Cảnh sơ kỳ. Đó là cách biệt một đại cảnh giới a!



Nếu tu vi của hắn thật sự chỉ có Thần Thông Cảnh sơ kỳ thì dù có dốc hết vốn liếng cũng chẳng nào thắng nổi.



Hắn cũng không nghĩ là khí linh kia có thể nhìn thấu tu vi thực sự của mình. Liễm tức thuật của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết rất cao minh, nếu không phải có tu luyện thuật pháp nào đó đặc biệt thì dù là cường giả Chân Đan Cảnh cũng không thể nhìn ra.



Hắn nhìn nam hài chất vấn:



“Ngươi nói cộng thêm ta thì đã từng có ba người vào được đây, vậy ta muốn hỏi, có phải ngươi cũng cho hai người trước khảo nghiệm giống ta bây giờ không?”



Nam hài gật gật đầu: “Không sai.”



“Ta nghĩ là chẳng có ai trong bọn họ thông qua được đi."



“Đúng vậy."



Quả nhiên! Ngươi vốn không hề có ý cho người khác hấp thu linh khí ở đây.