Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 52 : Vượt tháp (4)

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Giang Lưu Nhi nghĩ ngợi một chút rồi hướng khí linh kia nói:



“Nếu ta thật sự có thể thông qua được liệu ngươi có giữ lời không?”



Nam hài ra vẻ tất nhiên khẳng định:



“Yên tâm. Ta tuyệt đối giữ lời."



“Ta không tin tưởng ngươi, hay là ngươi hãy phát thệ đi."



“Ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của ta?" Nam hài tức giận nói lớn.



Giang Lưu Nhi lắc lắc đầu, nói:



“Không phải tin hay không tin mà ta chỉ muốn đảm bảo thôi."



Có chút coi thường, nam hài thâm ý nói:



“Ta thấy ngươi không cần phải lo xa như vậy làm gì. Nếu không e lại bước không qua nổi."



Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu ý nó muốn nói gì. Nếu là một Thần Thông Cảnh sơ kỳ thì dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của một con yêu thú cấp tám sơ kỳ được.



Nhưng mà… Giang Lưu Nhi hắn chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ sao?



Nhìn nam hài đang phát thệ đằng kia, Giang Lưu Nhi khẽ nhếch môi.







“Không biết là Ngọc Kinh có thể thông qua được tầng sáu hay không?”



Trong căn phòng mà các viện chủ đang ngồi, Nam viện chủ Ngọc Thường có chút lo lắng lẩm bẩm.



“Chỉ sợ là có chút khó khăn. Dù sao đứa nhỏ này chỉ mới đạt tới Thần Thông Cảnh trung kỳ.”



Đông viện chủ nhận xét.



Bạch Thiên Thù cũng nhỏ giọng lên tiếng:



“Mong là nó đừng quá háo thắng, biết lui lại đúng lúc."



Cổ Mị Sanh ngồi đằng kia im lặng không nói gì…







Trong một không gian khác của Đăng Tiên Tháp, một nam hài mặt mũi vô cùng khó coi hệt như vừa ăn phải quả đắng.



Mà thật sự thì cũng không khác biệt là bao. Bởi vì con yêu thú cấp tám sơ kỳ mà nam hài gọi ra lúc nãy đã trở thành một luồng năng lượng và đang bị kẻ nào đó hấp thu.



“Ngươi gian lận!"



Nam hài chỉ vào kẻ kia lớn tiếng nói.



Giang Lưu Nhi vẻ mặt vô tội hỏi lại:
"Ta chỉ là định nói một tiếng cảm ơn thôi mà. Ngươi có cần phải đuổi ta như đuổi tà vậy không?"



Hắn lầm bầm nói một câu.



Những người khác gặp trường hợp tương tự thì chắc là cũng sẽ có cảm giác giống hắn bây giờ. Nhưng hắn quên rằng người bị thiệt không phải hắn mà là khí linh kia. Không biết nếu có kẻ lấy mất ba phần tài sản trong giới chỉ không gian của hắn thì hắn sẽ thấy thế nào.



Mà chắc không cần gì phải tới ba phần, chỉ vài chục viên Cực phẩm linh thạch hay vài viên Linh phẩm linh thạch thôi thì e là hắn đã nổi điên lên cũng không biết chừng.



Trong khi đó, khí linh nam hài kia không những mất ba phần tài sản mà nó còn phải tận mắt chứng kiến kẻ khác lấy đi ngay trước mặt mình. Cảm giác thế nào có thể nghĩ.



Đáng tiếc là dường như chẳng ai để ý đến cảm nhận của nó. Và dĩ nhiên tên hung thủ đã lấy tài sản của nó cũng không nốt.



Ngay sau khi Giang Lưu Nhi xuất hiện, một thân ảnh khác cũng nối tiếp theo.



Đó là một cô gái với chiếc mạn che trên mặt.



“Nhị tỷ. Cuối cùng tỷ cũng ra rồi! Ta thật sự rất lo lắng cho tỷ!" Gương mặt có phần khẩn trương, Bạch Ngọc Đô nói với vẻ gấp gáp: “Nhị tỷ! Tỷ bị thương rồi! Trong không gian giới chỉ của ta có mấy loại đan dược trị thương cao cấp, để ta lấy cho tỷ."



“Không cần.” Bạch Ngọc Kinh lãnh đạm nói.



Bạch Ngọc Đô còn đang muốn nói gì đó thì trên trời chợt có mấy đạo lưu quang bay đến.



Đó là năm vị viện chủ và các trưởng lão.



Khi thân ảnh của năm vị viện chủ xuất hiện, ở một góc gần đó, Giang Lưu Nhi mở to mắt nhìn chằm chằm, bộ dáng khó có thể tin, có kích động, có nghi vấn, còn có… chút gì đó hồi niệm.







Vị Ngô trưởng lão lúc trước bước ra nói:



“Để ta giải thích cho các ngươi một chút… Tòa tháp vừa rồi mà các ngươi vào kiểm tra thực lực gọi là Đăng Tiên Tháp. Đừng nhìn vẻ ngoài rỉ sét mà xem thường. Nói cho các ngươi biết, Đăng Tiên Tháp này chính là một kiện Cực phẩm linh khí đã sinh ra khí linh, là một trong những bảo vật trấn môn của Đại Nhật Cung ta. Chắc hẳn lợi ích mà nó mang lại các ngươi cũng đã cảm nhận được."



Mọi người đều tỏ vẻ tán đồng. Đăng Tiên Tháp này không những giúp cho người vượt tháp trau dồi kỹ năng chiến đấu mà còn đem lại lợi ích không hề nhỏ, có thể giảm bớt rất nhiều thời gian tu luyện.



Có chút hài lòng, Ngô trưởng lão tiếp tục nói:



“Đăng Tiên Tháp này vốn là nơi để cho các đệ tử của Đại Nhật Cung tu luyện, vì vậy, nếu các ngươi muốn thì tùy thời đều có thể vào."



Mọi người nghe thấy thế thì sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng. Không ngờ gia nhập Đại Nhật Cung còn có chuyện tốt như vậy. Nếu mỗi ngày đều vào Đăng Tiên Tháp tu luyện thì tốc độ sẽ nhanh tới cỡ nào?



Ai nấy đều đang âm thầm may mắn, đương nhiên cũng có vài người nghi hoặc. Chẳng hạn như Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Đô…



Bọn họ không tin là tự nhiên lại có cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy.



Sự thật đúng như những gì họ nghĩ.



Vị Ngô trưởng lão kia đã thay họ giải đáp:



“…Tuy nhiên… Các ngươi sẽ không được vào miễn phí như vừa rồi mà cần phải tiêu tốn một số lượng điểm cống hiến nhất định để được vào… Còn điểm cống hiến là thế nào và những cách để tích lũy nó thì sau khi được phân đến các viện các ngươi sẽ biết. Còn bây giờ, các vị viện chủ sẽ đích thân tuyển chọn các ngươi vào viện của mình…”



Nói xong, Ngô trưởng lão lui ra phía sau.