Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 34 : Hoa châu
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Nam Cung Nhã không phí chút thời gian nào để tìm Công Nghi Ngưng, chẳng qua nàng chần chừ thật lâu mới bước vào.
Tâm trạng của Công Nghi Ngưng thoạt nhìn rất tốt, chính là đang cầm bình ở trong sân tưới hoa, miệng còn đang ngâm nga giai điệu gì đấy. Nhìn thấy Nam Cung Nhã tiến vào, nàng cố tình trêu ghẹo nói: “Yêu, không ở bên dính lấy Diệp Lưu Trưng của nhà ngươi, nghĩ như thế nào lại chạy đến chỗ ta thế này?”
Mặt của Nam Cung Nhã đỏ bừng, nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, càng có chút muốn quay đầu bỏ đi.
Cũng may Công Nghi Ngưng cũng chỉ cười như vậy một chút, liền thân mật kéo tay nàng đi vào bên trong: “Hì hì, ta nói đùa. Đi thôi, Đoàn phu nhân vừa mới đưa tới đậy một ít hoa cao. Ngươi nếm thử, chua chua ngọt ngọt, ăn rất được.”
Hai người cùng nhau đi vào phòng, ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Nhưng chờ Nam Cung Nhã thật sự nhét khôi hao cao cho vào trong miệng nhấm nháp, Công Nghi Ngưng lại dùng một ánh mắt rất là kỳ quái đánh giá Nam Cung Nhã từ trên xuống dưới một lần. Hơn nữa còn dừng ở chỗ cổ nhìn hồi lâu, cuối cùng....
Đương nhiên, cái gì cũng không phát hiện thấy.
“Thế nhưng... Không có a.” Công Nghi Ngưng vô cùng thất vọng thở dài.
Nam Cung Nhã,mạc danh kỳ diệu bị nhìn, cả người không được tự nhiên, hỏi câu: “Không có cái gì?”
“Ân... Không có gì.”
Công Nghi Ngưng chớp chớp hai mắt, giả vờ vô tội.
Nhưng Nam Cung Nhã lại hiểu lầm ý của nàng, cau mày hừ lạnh: “Không phải ta đã đền cho ngươi một cây trâm khác rồi sao? Ngươi như thế nào còn băn khoăn trâm hoa của ta?”
“Thích.” Công Nghi Ngưng rất là khinh thường: “Cây trâm hoa kia thật sự hiếm lạ sao?”
“Đương nhiên hiếm lạ!” Nam Cung Nhã kiện định gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Hơn nữa... Ta còn có cái càng hiếm lạ hơn.!”
“Cái gì?”
Nam Cung Nhã liếc mắt, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên phải nói trước, không cho phép ngươi lại cướp của ta.”
“Được rồi, đã biết.”
Công Nghi Ngưng không nói gì, kỳ thật lúc trước nàng lấy cây trâm kia, một phần thật ra vì trêu đùa Nam Cung Nhã rất vui. Nàng, Công Nghi Ngưng chính là đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường, có bảo bối quý hiếm nào chưa thấy qua, như thế nào lại mơ ước đến mấy thứ của Nam Cung Nhã? Bất quá lời này không thể nói với nàng, cho nên Công Nghi Ngưng chỉ có thể ở trong bụng oán vài câu.
Mà khi Nam Cung Nhã đem hai viên ngọc Lưu Ly lấy ra. Sắc mặt Nam Cung Nhã có chút ngưng trọng.
Đây....
Thật đúng là thứ “quý hiếm“.
Công Nghi Ngưng cầm lấy ngọc lưu ly cẩn thận đánh giá, xác nhận là mình từng ở nơi nào đó gặp qua thứ này, khẩu khí cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Viên ngọc này người tìm thấy ở đâu?”
“Lưu Trưng tặng cho ta.”
Từ lúc nàng bị thương, Nam Cung Nhã thường ỷ vào việc này để ở lại tong phòng. Một chút cũng không cố kỵ người bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ hoặc là ánh mắt khác thường. Lưu Trưng nghĩ một chút, lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Còn nghĩ đến bộ dạng hỗ hển vừa rồi của Công Nghi Ngưng vừa muốn chất vấn nàng tồi lại tự mình đuối lý....
Thật sự buồn cười.
Kỳ thật bản thân Công Nghi Ngưng không tính là xấu, cho nên Lưu Trưng liền cố ý chọc giận nàng vài câu, còn chưa tính.
Chân chính tính ra, đích xác là phải cảm ơn Công Nghi Ngưng cái tai họa này. Bằng không, nàng như thế nào có thể gặp Nam Cung Nhã? Mặc dù có thể gặp, lại như thế nào có tể có mối ràng buộc sâu giống như vậy?
Nam Cung Nhã cảm thấy có chút kỳ quái, Lưu Trưng sau khi trở về liền vẫn đứng ở trước mặt nàng, xem nàng chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Lưu Trưng? Làm sao vậy?”
Khó được Lưu Trưng hướng nàng cười, từ trong túi lấy ra một hà bao được thêu tinh xảo đưa qua: “Của ngươi.”
Nam Cung Nhã vừa mở hà bao ra đã thấy dĩ nhiên là một túi tràn đầy các viên ngọc lưu ly với đủ loại màu sắc. Nàng kinh hỉ đến cực điểm, đơn giản sợ hãi than, lại hỏi:“Nhiều như vậy... Làm sao có được?”
“Nhặt được ở dưới đất.”
Lưu Trưng vẫn trả lời như vậy, bởi vì nàng thật sự là nhặt được ở dưới đất.
Nhưng Nam Cung Nhã không phải là Công Nghi Ngưng, nàng nghe xong đầu tiên là hơi ngẩn người, tiếp theo liền rất nhanh nở nụ cười. Nàng cười đến mặt mày cong cong, hai bên má hiện lên nhàn nhạt hai lê xoáy (má lúm đông tiền)-------
Thật sự chọc người trìu mến.
“... Ta thật thích.”
Dứt lời Nam Cung Nhã thế nhưng tiến về phía trước hai bước, kiễng mũi chân lên ôm lấy cổ Lưu Trưng, ở gần môi của nàng hôn một cái. Nụ hôn này vừa mau vừa bá đạo, tuyệt không để cho Lưu Trưng phản kháng... Hoặc là nói, phản ứng.
Ngay lúc nàng còn đang giật mình ngây ngốc, cũng đã kết thúc.
Lưu Trưng rốt cục có chút hiểu được, chính mình tại sao lại mạc danh kỳ diệu đối với Nam Cung Nhã lại sinh ra cảm giác khác lạ như vậy, càng hiểu được vì sao phi nàng bất khả (không phải nàng không được). Từ trước Lưu Trưng cũng không xác định, hoặc là không có suy nghĩ đến. Lúc này, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu rõ được.
------- Nam Cung Nhã, nàng là người so với bất kỳ ánh sáng hay ngọn đèn nào cũng phải rực rỡ ấm áp hơn.
Tâm tình của Lưu Trưng rất thoải mái, đưa tay nheo nhéo khuôn mặt mềm mại ấm áp của Nam Cung Nhã.
“Chúng ta chuẩn bị khởi hành đi.”
“Đi chỗ nào?”
“Hoài Diệp Thành.”
Chính là nghe đến được ba chữ kia, sắc mặt Nam Cung Nhã liền thay đổi.