Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 35 : Phản phệ
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Thẳng đến ngày hôm sau lên xe ngựa Nam Cung Nhã vẫn còn thoáng thấy chút xấu hổ.
Đơn giản là một ngày trước, nàng vừa nghe Lưu Trưng nói muốn khởi hành đi Hoài Diệp thành, nhất thời liền bị dọa trắng mặt. Ở Nam Cung Nhã xem ra, đi Hoài Diệp thành chính là có ý tứ--------
Lưu Trưng ngại phiền toái, muốn đem nàng đưa về nhà.
Nangf thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ, nước mắt rưng rưng. Nhưng mà đợi đến khi nghe Lưu Trưng giải thích xong, nàng lại lau nước mắt, ngây ngô mà cười.
Sau ngẫm lại... Thật sự là rất dọa người!
Cho nên Nam Cung Nhã đành phải cúi đầu ở trong xe ngựa, cả một ngày cũng không lên tiếng.
Lúc đó nàng tuy rằng mới tới độ tuổi nên lập gia dình, nhưng lần này dù sao cũng là mối tình đầu, vẫn còn mang tâm hồn của một thiếu nữ, trở nên rất mẫn cảm yếu đuối; cũng chỉ có thể vì một chút việc nhỏ liền có thể thoải mái cười, cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian; cũng có thể vì một chút việc nhỏ lại thương tâm khổ sở, nản lòng thoái chí, giống như sắp đến ngày tận thế vậy.
Hơn nữa Nam Cung Nhã phát hiện mình còn đặc biệt dính người.
Nàng ước gì mỗi thời khắc đều có thể ở cùng Lưu Trưng. Mọi vật trên thế gian, nàng chỉ thấy được một mình Lưu Trưng, đương nhiên, trong mắt Lưu Trưng cũng chỉ có thể nhìn một mình nàng.
Giống như...
Chính mình đang chậm rãi trở nên tùy hứng, điêu ngoa, bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, còn rất vô lý.
Nam Cung Nhã trên đường đi đều nghĩ như vậy, thế nhưng lại phát hiện mình trở thành người thực hỏng bét.
Suy nghĩ một lúc sau, Nam Cung Nhã vẫn không thể đình chỉ, đem mành xe vén lên, ngó đầu ra ngoài cùng Lưu Trưng nói chuyện: “Ta... Ta có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?” Lưu Trưng lạnh nhạt.
“Nếu...” Nam Cung Nhã cắn cắn môi, ở trong lòng nghiền ngẫm thật lâu, mới cẩn thận hỏi: “Ta là nói nếu như! Nếu lúc trước ở trong Thanh Thủy trấn, ngươi ở Kim Ngọc đổ phường thắng không phải là ta, mà là... Mà là một nữ tử khác. Ngươi có thể hay không...”
Phần sau vô luận như thế nào cũng không thể nói nên lời.
Nhưng mà Lưu Trưng lại giồng như biết nàng đang nghĩ gì, thản nhiên trả lời hai chữ.
“Có lẽ.”
Ngực Nam Cung Nhã như đóng băng, vừa ủy khuất vừa khổ sở. Nhưng nàng liều mạng nhẫn nhịn, đem cảm xúc trong lòng đè xuống, lại hỏi tiếp: “Vậy... Vậy nếu... Nếu sau này, ngươi gặp được một nữ tử so với ta xinh đẹp, ôn nhu, so với ta thông minh, hiểu chuyện, lại biết cưỡi ngựa, biết võ công, còn có thể... Tóm lại cái gì cũng biết, ngươi...”
“Cho ngươi thời gian một tháng...”
....
Hai mắt của Lưu Trưng hơi ngừng lại, đột nhiên hiểu được.
“Nam...A... “ Nàng thật vất vả cố sức mở miệng, lại biến thành một tiếng thở dốc: “Chai...”
“Lưu Trưng? Ngươi... Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Nhã cuois cùng càm giác được động tĩnh của nàng, vội vàng túm lấy cánh tay hỏi: “Ngươi... Ngươi có phải có biện pháp phải không?”
“Cái chai...?
“Cái chai?” Nam Cung Nhã có chút không hiểu nỗi, rồi lại rất nhanh hiểu ra: “Ngươi là nói... Cái chai? Cái chai nào? Cái chai đang ở đâu?”
Nhưng Lưu Trưng đã đau tới mức cắn môi đến chảy máu, nhưng lại không thể trả lời nàng.
Nam Cung Nhã trực tiếp lúc ở trên người Lưu Trưng, từ cổ tay áo đến hà bao, túi áo... Sờ soạng một lúc, cuối cùng tìm ra một bình sứ men xanh. Nàng bỏ nút chai, đem bình đỏ ra. Là một viên thuốc màu đen. Lúc này Nam Cung Nhã cũng không nghĩ nhiều, cắn răng lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Lưu Trưng.
Kỳ thật Lưu Trưng đột nhiên nghĩ đến cái chai, cũng là chỉ đoán mà thôi.
Lúc ấy mẹ nàng để lại một bình thuốc, Lưu Trưng vốn tưởng rằng đấy là thuốc tẩm bổ thân thể. Chẳng qua nàng vẫn bị Nam Cung Nhã ép uống không ít thuốc bổ, lo lắng sẽ có xung khắc, nên chỉ cầm lấy mà chưa uống. Nhưng nghĩ lại lúc này, viên thuốc kia lại vô cùng có khả năng liên qua đến ba luồng sức mạnh do bị ly hoa châu đánh vào.
Viên thuốc kia đắng chát, nhai nuốt xuống liền biến thành một cỗ nhiệt lưu, chậm rãi chui vao trong đan điền.
Mà ba đạo sức mạnh này gặp được nhiệt lưu, thế nhưng tốc độ liền chậm lại, dần dần an phận xuống dưới. Cảm giác đau đớn cũng chậm rãi giảm bớt.
“Lưu Trưng, ngươi... Ngươi có đỡ chút nào không?”
“Tốt hơn chút... Ta chỉ sợ là...”
Lưu Trưng lúc này cảm thụ được chân khí trong cơ thể, mà trong đầu nàng cũng rất nhanh nhớ lại một bộ tâm pháp khẩu quyết.
Đó đều không phải là nội công pháp môn cơ bản mà Liêu Uy chỉ dạy, mà là nội công của Lăng Vân kiếm pháp nàng đọc được trước khi rời nhà.
----------Khi nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao.