Diệt Thế Kỷ

Chương 109 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Những hình ảnh san sát nhau lơ lửng trong không trung lúc này, cho thấy tâm tình và lựa chọn của nhân loại sau khi biết được sự thật. Có người sa đọa hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng; cũng có kẻ điên cuồng đến mức làm ra bất cứ việc ác gì trước kia không dám làm hoặc bị xã hội ước thúc, đối với bọn hắn bây giờ, những lễ nghi đạo đức, pháp luật pháp quy đã chẳng còn tí giá trị gì nữa; trong số những người bắt đầu sám hối, hoặc ôm một loại tâm tính rất buồn cười là hy vọng được cứu rỗi, cho rằng chỉ cần cầu nguyện sám hối là có thể tiếp tục sống sót, hoặc là thật sự nhận rõ sai lầm, bắt đầu làm một ít việc nhỏ, chẳng sợ việc ấy hoàn toàn không đáng kể; lại có những người nhận ra sai lầm, cũng chấp nhận sự thật sắp đến, thay vì cứ mãi không yên lòng, bọn họ lựa chọn quý trọng những ngày cuối cùng được sống.



Tất cả đều xuất hiện trước mắt Luật, mà đối với những hình ảnh này, hắn cũng chỉ lẳng lặng quan sát mà thôi.



“Đã chỉ còn có chúng ta.” Tần Trạm đứng sau lưng Luật thấp giọng nói.



“Cái gì?”



“Về sau, nhân loại chỉ còn có chúng ta thôi.” Sau khi nhân loại bị diệt vong, trên thế giới này sẽ chỉ còn hai người là hắn và Luật. Chỉ có chúng ta, đây là hình ảnh hạnh phúc và lãng mạn đến mức nào a, thế nhưng đằng sau nó lại là nhân loại bị diệt vong thì chẳng có gì đáng để vui vẻ cả. Hắn cảm thấy hạnh phúc khi có được Luật, nhưng nhìn nhân loại lúc này, hắn chỉ thấy vừa buồn thương vừa phiền muộn, thật sự muốn lãng quên tất cả những chuyện đang xảy ra, tựa như đêm qua, đắm chìm đến mức không còn suy nghĩ gì được nữa.



Luật đứng quay lưng về phía Tần Trạm, thầm nhủ, không phải hai a, sau đó nói, “Ngươi sẽ không nghĩ đến mấy thứ như hai chúng ta là Adam cùng Eva của Tân Thế giới, sẽ sinh ra những nhân loại tiếp theo đi?” Tắt đi tất cả hình ảnh trên không, Luật nghiêng đầu nhìn Tần Trạm, mỉa mai hỏi.



Nghe Luật nói thế, cảm giác bi thương muộn phiền của Tần Trạm lập tức bị hòa tan. Adam và Eva của Tân Thế giới, còn sinh ra nhân loại? Khóe miệng của hắn giật giật.



Tần Trạm còn chưa nói gì đã nghe Luật tiếp tục, “Nếu ngươi có thể sinh, ta hoàn toàn không ngại.”



Tần Trạm nghiêng người, cúi đầu, kề sát vào khuôn mặt Luật, khiến hô hấp của hai người gần trong gang tấc, cười nói, “Ý của Luật là muốn ôm ta sao?” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần mờ ám.



“Ngươi không muốn?” Luật nhướn mi.




Ba ngày này, Tần Trạm lại cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Có thể cùng Luật thân mật đến thế, cho dù Luật là vì để y quên hết mọi thống khổ cùng bi thương, hắn cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi hắn được Luật ỷ lại, thế nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy bất an. Hắn quá mức hạnh phúc, trong tình cảnh nhân loại thống khổ như thế, hắn lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy, liệu hắn có bị báo ứng hay không?



Trời đã sáng, hôm nay chính là ngày Balberith sẽ động thủ. Nhìn chút ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua bức màn tơ, cho dù đang ôm Luật trong lòng, Tần Trạm vẫn cảm thấy khó chịu.



“Khổ sở sao?” Luật chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, hỏi.



Tần Trạm quay lại nhìn Luật, nói, “Sao có thể không, Luật cũng vậy phải không.” Hắn hơi cử động thân mình để Luật càng thêm gần sát, để da thịt hai người áp sát vào nhau, cho nhau an ủi.



Luật để mặc cho Tần Trạm ôm một lúc, sau đó đẩy y ra, đứng lên. Tần Trạm đêm qua quá mức điên cuồng, đã quên thanh lý cho hắn, bất quá hắn có thể hiểu được y, bởi vì hắn cũng vậy, muốn một hồi tình sự kịch liệt, bởi vì hôm nay, thẩm phán cuối cùng đã đến rồi.



Sau khi hai người tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề xong, Luật ngồi bên giường gọi Tần Trạm đến gần. Tần Trạm liền ngoan ngoãn đi đến trước mặt Luật.



Luật kéo cho người Tần Trạm nghiêng hẳn về phía trước, để môi hai người chạm vào nhau. Sau một nụ hôn kịch liệt, Tần Trạm thở dồn dập, lại nhìn thấy cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt Luật, một cảm giác không ổn lập tức xuất hiện, “Sao… Sao… lại?” Ngữ khí suy yếu, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe được, trước khi ý thức của Tần Trạm hoàn toàn biến mất, hắn nghe được Luật nói, “Thực xin lỗi.”



Tại sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Luật. Những lời này chỉ có thể thoáng xuất hiện trong tâm trí Tần Trạm trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.



END 109.