Diệt Thế Kỷ

Chương 55 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Tình huống vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, nhưng nhân tâm đã bắt đầu rối loạn, mà một khi đã rối loạn, có nghĩa sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở nên điên cuồng, là loại điên cuồng chỉ có khi sống trong hắc ám. Muốn sống, chính là chấp niệm lớn nhất, ương ngạnh nhất của nhân loại, cũng là chấp niệm dễ khiến họ trở nên điên cuồng nhất.



Muốn sống sót thì cần những gì? Lương thực và thực lực chính là hai thứ trọng yếu nhất. Trong hai thứ này, lương thực thì không có gì để nói, thực lực lại có rất nhiều tiêu chuẩn để tính. Ở thời đại hòa bình, thực lực là thân phận, là tiền tài, là quyền lực, còn trong lúc chiến tranh thì ngoài ba thứ trên, còn một thứ quan trọng hơn cả là vũ lực. Những thứ khác có thể tính vào vũ lực tổng thể, riêng vũ lực cá nhân thì có rất nhiều thứ để nói, tạm không tính đến dị năng của dị năng giả, thân thể cường tráng của người thường cũng có thể tính là vũ lực cá nhân, còn không thì một cây gậy gỗ, một thanh đao, một khẩu súng… đều thuộc phạm vi vũ lực cá nhân.



Chỉ cần có được vũ lực cá nhân như trên, thì tự nhiên nhân loại sẽ có một loại dũng khí, khiến bọn họ dám làm một số việc không được luật pháp cho phép, huống chi, tới lúc này, luật pháp đã không còn ý nghĩa.



Lương thực là nhu cầu cơ bản của cuộc sống, “dân dĩ thực vi thiên” đã là chân lý từ lâu đời, hơn nữa, dưới ảnh hưởng rộng rãi của truyền thông, nên mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của lương thực. Dùng tiền mua là phương thức văn minh chỉ có ở giai đoạn hòa bình, đến khi thế giới lâm vào hỗn loạn, nếu ngươi còn nói đến văn minh, thì chỉ là đang tự tay đẩy bản thân vào tuyệt lộ mà thôi. Đã đến lúc này, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ đều là thứ xa vời, chỉ có lương thực trong tay mới là chân thật.



Những nơi như siêu thị, cửa hàng bán thực phẩm,… nhìn đâu cũng thấy toàn người là người dù không phải đang trong đợt giảm giá. Phải nói, những chỗ như thế này đã phản ánh mặt hắc ám tàn khốc của nhân loại một cách cực kỳ sinh động.



Cướp là cách khả thi nhất, ỷ vào khí lực của bản thân chen chúc trong đám người, ngăn cản những người muốn tranh giành với mình, hoặc dựa vào vũ khí giết hại đồng bào, không có áy náy hay sợ hãi, tiếp tục cướp lấy lương thực. Không ai để ý đến thi thể trên mặt đất, không ai sợ hãi gào thét có kẻ giết người, cho dù có cũng sẽ không có người bận tâm đi nghe, mà ngay cả những người làm việc ở đấy cũng ỷ vào chức vị của mình, chiếm lấy vật tư trước tiên, không có bất kỳ ai nghĩ đến chuyện đó là nên hay không nên.



Có một số người nhỏ yếu nhưng khôn khéo ngồi ở ngay bên ngoài, chờ những người ôm đầy tay lương thực ra khỏi cửa, ít nhiều gì cũng sẽ có thứ rơi xuống đất, và đó chính là mục tiêu cướp đoạt của bọn họ.



Cho dù ngươi cướp được vật tư trong cửa hàng thì đã sao, ra đến bên ngoài, sẽ có càng nhiều người đứng chờ để cướp chúng từ tay ngươi, vì thế, phạm vi hỗn loạn ngày càng lớn, cũng không có ai đi tính toán xem, trong trận hỗn loạn này đã có bao nhiêu người bỏ mạng. Cũng có một số kẻ ngu xuẩn, mục tiêu cướp bóc không phải là nước, lương thực, hay châu báu, những thứ trong loạn thế còn có chút giá trị để đổi chác, mà là hàng hiệu đắt tiền. Đã đến lúc này rồi, những thứ đó còn có ý nghĩa gì sao?
Trước khi xuất phát, Tần Trạm nói, “Thực xin lỗi, Luật, tạm thời không thể ở bên cạnh bảo hộ ngươi.” Đối với chuyện này, Tần Trạm cảm thấy thật có lỗi. Hắn tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ an toàn trở về, bởi vì số liệu của zombie, hắn đều đã xem qua, bọn chúng không phải đối thủ của hắn. Bởi vì tin tưởng như vậy, cho nên Tần Trạm cũng không có thương cảm, chỉ là thấy có lỗi với Luật mà thôi.



“Ta không cần ngươi bảo hộ.” Luật nói vậy không chỉ vì thực lực thật sự của hắn, còn là vì ở kinh đô, hắn không cần phải được bảo vệ. Nhờ có nhiệm vụ do lực lượng hạt giống tuyên bố, các dị năng giả còn lại ở kinh đô sẽ không ra tay với hắn, mà người thường cũng không có cơ hội chạm đến hắn, bởi vì nơi hắn ở là khu mà các chính khách ở, là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nếu nơi này mà bị người thường xâm nhập, thì đám vệ binh nên đi tự sát hết là vừa. Tình huống trước mắt khiến toàn kinh đô đều bị giới nghiêm, cho dù muốn đi đâu chơi cũng không được, huống chi, hắn hiện tại không có tâm tư chơi đùa.



“Luật, ta sẽ cố gắng khiến thế giới trở lại như trước.” Nhìn Luật đưa mắt về phương xa, Tần Trạm nghĩ Luật đang hoài niệm cảnh hòa bình trước kia, với hoàn cảnh như hiện tại, hẳn là y đang thấy nhàm chán a.



Luật cười lạnh, xoay người rời đi, âm điệu lạnh lùng vang vọng bên tai Tần Trạm, “Tần Trạm, ngươi làm không được.” Khi ngày đó đến, ngươi sẽ biết, bất luận ngươi làm cái gì, tất cả đều là vô dụng.



Tần Trạm siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng lưng của Luật, thầm nói, ta nhất định sẽ làm được. Tất cả những gì hắn làm không phải vì nhân loại, mà là vì Luật. Điều hắn hy vọng, là Luật được sống trong một thế giới xinh đẹp, hòa bình, mà không phải hỗn loạn, nguy hiểm như hiện tại.



Mang theo quyết tâm này, Tần Trạm xuất hiện tại khu vực gặp tai họa, quét sạch zombie xung quanh, cứu được rất nhiều người. Thế nhưng, số lượng zombie quá mức khổng lồ, cho dù hắn là đệ nhất cao thủ của dị năng giả cũng không thể tiêu diệt hết. Sau khi cứu người, ngồi trên máy bay trực thăng, Tần Trạm nhìn zombie đông nghìn nghịt phía dưới, hắn biết, nhiệm vụ của hắn rất nặng, cực kỳ nặng.



END 55.