Diệt Thế Kỷ

Chương 56 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Ngay khi zombie đầu tiên bị giết chết, lực lượng hạt giống liền thông báo nhiệm vụ mới cho các dị năng giả, “Nhiệm vụ: tiêu diệt zombie. Thời gian: không giới hạn. Công việc cụ thể: tiêu diệt zombie, tùy theo cấp bậc cao thấp của zombie mà nhận lấy tích phân tương ứng. Hình phạt cụ thể: không có.”



Nhiệm vụ này khiến cho các dị năng giả vốn không định ra tay cũng bắt đầu hành động, dù sao, vào thời điểm này, chỉ có trở nên càng mạnh mới nhận được càng nhiều ưu đãi, mà thứ giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ chính là tích phân. Thế nên, cuộc chiến giữa các dị năng giả và zombie chính thức bắt đầu.



Qua các trận chiến này, thực lực của các dị năng giả cũng hoàn toàn triển lộ ra. Khi trước, vai trò chủ yếu của họ chỉ là người đổi lấy dược phẩm trong mỗi lần diễn ra đại hội dị năng, chứ tác dụng thực tế không nhiều lắm, thế nhưng, mỗi quốc gia lại không thể không có dị năng giả, cho nên, nói thật ra, các dị năng giả cũng giống như các bình hoa trang trí cho bộ mặt mỗi quốc gia, mà trong lần tai họa này, vai trò của họ lại không hề thua kém quân đội. Khi các dị năng giả dần dần mạnh hơn, các chuyên gia liền tính được, bọn họ có đủ thực lực để đối kháng trực tiếp với quân đội.



Đặc biệt là Tần Trạm, qua các hình ảnh truyền về từ vệ tinh, ai xem qua cũng phải rung động trước thực lực mà hắn triển lộ tại khu vực xảy ra tai họa, đây là thực lực mà nhân loại có khả năng sở hữu đó sao? Sau khi kinh hãi, niềm hy vọng trong lòng mỗi người bắt đầu dâng lên, có các dị năng giả ấy, nhân loại nhất định sẽ vượt qua tai họa này.



Cũng bởi vì thực lực của chính các dị năng giả, ở mỗi quốc gia, địa vị của họ trong mắt dân chúng ngày càng cao, các đãi ngộ nhận được cũng tốt hơn rất nhiều.



.



Trải qua một cuộc chiến, cứu được vô số người, Tần Trạm liền quay trở về căn hộ vừa được phân cho của mình. Bởi lượng người cứu được ngày càng nhiều, toàn bộ kinh đô đều trở nên chật chội, vì không thể tìm thêm chỗ ở nữa nên các chính khách đều chủ động cống hiến các biệt thự rộng lớn của mình, cho dân chúng vào ở tạm, hành động này của Chính phủ xem như một cách thu phục nhân tâm, nhưng trên thực tế, các chính khách đều đã dời đến nơi an toàn nhất. Dù gì thì đó cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi, sao trọng yếu bằng tính mạng của bản thân họ được.




Ý thức được tay mình đang cầm ly rượu cùng hành động vừa rồi của chính mình, Tần Trạm liền tranh thủ đặt nó xuống, ngồi vào sopha, cũng không dám nhìn sang hướng phòng tắm, chính là suy nghĩ của hắn không khỏi bay đến nơi đó, xuyên thấu qua lớp cửa, giống như máy chụp X quang, nhìn thấy rõ mọi thứ phía trong, hơi nước mịt mờ, tiếng nước róc rách, dòng nước trượt nhẹ trên da thịt, từng lớp bọt nước lăn dài trên làn da mềm mại, từ bả vai đến ngực, rồi xuống bụng, sau đó biến mất ở địa phương tư mật đầy quyến rũ …



Lắc lắc đầu, Tần Trạm vội vàng quăng đi những suy tưởng của mình, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh ti vi, nhưng là mỗi kênh đều không xem được lâu, không hẳn là bởi vì trên màn ảnh có rất ít nội dung, mà thật ra là vì hắn không chú tâm xem được, đem các kênh đều đổi qua một lần, hoàn toàn vô dụng, Tần Trạm lại đem chú ý dời đến chai rượu trên bàn, nhìn nhãn hiệu trên thân, so sánh với mấy chai rượu hắn cất giữ. Càng xem càng cảm thấy quen mắt, bởi vì loại rượu này rất hiếm thấy trên thị trường, đến mức mỗi bình đều được đánh số, mà mỗi một con số chỉ thuộc về một chai rượu duy nhất.



Sau khi phân tích, Tần Trạm rút ra kết luận, chai rượu kia là của hắn. Tuy Luật đã uống chai rượu mình cất giữ, nhưng Tần Trạm cũng không tức giận, chỉ cần Luật thích, y có lấy chai rượu trân quý này ra đập vỡ cũng chẳng sao, Tần Trạm hoàn toàn không ý thức được việc Luật tự ý lấy tài sản cá nhân của hắn dùng là có gì sai.



Thấy được rượu, không khỏi nhìn sang chiếc ly đế cao bên cạnh, không khỏi nhớ tới hành động lúc nãy của mình, trong lòng có một tiếng nói đang thúc giục, nếm thử đi, nếm thử đi, hương vị nếm từ dấu môi kia chắc chắn vô cùng ngọt ngào, một thanh âm khác lại nói, không thể không thể, như vậy quả thực rất biến thái, hơn nữa, Luật có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Nội tâm Tần Trạm đang đấu tranh vô cùng dữ dội.



“Sao vậy, tiếc rượu của mình à?”



END 56.