Diệt Thế Kỷ

Chương 96 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Cái chết của Quý Phi Yên cũng không lưu lại dấu vết nào trong lòng Tần Trạm, bởi trái tim hắn vốn chẳng hề có chỗ cho nàng. Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, chứ tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà ngừng tay lại.



Từng trải qua không ít sinh tử trên chiến trường rồi đối mặt với thảm họa zombie, việc giết người với Tần Trạm mà nói, không có bất cứ trở ngại tâm lý nào, cho dù kẻ bị giết có là người quen thì chỉ cần có thể thực hiện mục đích của mình, Tần Trạm cũng nhất định không nương tay. Hắn không nương tay, không đau khổ, không khó chịu, không có nghĩa là những người khác cũng thế.



Chỉ trong nháy mắt, vài sinh mệnh đã ra đi, Văn Nhân Lẫm biết lúc này chẳng phải là thời điểm ôn chuyện, việc hắn cần làm là ngăn Tần Trạm lại. Là người mạnh thứ hai Long Tổ chỉ sau Tần Trạm, hắn vẫn có khả năng giữ chân Tần Trạm một lúc. Nhưng, đó là chuyện khi trước, còn bây giờ, Văn Nhân Lẫm vừa mới tiến sát đến bên cạnh Tần Trạm đã bị y lập tức đánh bay ra.



Tần Trạm ra tay rất có chừng mực, hắn sẽ không giết chết Văn Nhân Lẫm, bởi nếu làm thế Luật nhất định sẽ đau khổ, hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập bi thương ấy lại càng thêm khổ sở. Hắn không thể diệt trừ căn nguyên tạo nên nỗi bi thương ấy, nên chỉ có thể cố gắng khiến cho đôi mắt ấy vơi bớt chút ưu tư.



Cảnh tượng lúc này giống như lịch sử đang lặp lại, ngày trước Tần Trạm cũng từng đứng trước mặt “Người chấp hành”, đầy nhỏ yếu và bị đánh bay một cách dễ dàng giống như Văn Nhân Lẫm hôm nay, sau đó Văn Nhân Chinh xuất hiện trước mặt “Người chấp hành” khiến y phải ngừng tay, còn hôm nay khi Tần lão gia tử đứng trước mặt Tần Trạm, kỵ sĩ kiếm của hắn cũng vì thế mà chững lại.



Tần lão gia tử thời trẻ cũng là quân nhân, giờ tuy đã lớn tuổi nhưng dũng khí vẫn còn nguyên vẹn, nhìn thấy Tần Trạm khủng bố như thế cũng không hề lùi bước mà can đảm đi đến trước mặt hắn, nhìn thanh kỵ sĩ kiếm đặt ngay trên đầu mình, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào chủ nhân của thanh kiếm.



Biểu tình của Tần Trạm cứng lại một chút, sự bối rối chợt lóe qua trong ánh mắt, thanh kỵ sĩ kiếm vẫn chẳng thể hạ xuống, lúc này, hắn không khỏi phải dừng tay.



“Thế nào? Ngươi chém đi!” Tần lão gia tử rất có can đảm quát vào mặt Tần Trạm, “Vì Văn Nhân Luật, ngươi có thể giết chết tất cả mọi người, như vậy ngươi liền giết đi, ta đứng yên cho ngươi giết. Ra tay đi!” Tần Trạm yêu một nam nhân, yêu Văn Nhân Luật, hắn có thể mặc kệ, nhưng vì Văn Nhân Luật y lại vung kiếm chỉ vào đồng bào của mình, Tần lão gia tử không thể không quản được.



Hắn là một trong những người nắm quyền trong bộ máy nhà nước Trung Quốc, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng. Ở thời điểm loạn lạc này, hắn là người giữ địa vị cao, càng phải suy nghĩ cho nước cho dân, thế nhưng hài tử mà hắn quan tâm từ bé đến lớn, hài tử mà hắn kiêu ngạo tự hào lại làm chuyện trái ngược, sát hại đồng bào, hủy diệt hi vong của nhân loại, chuyện như thế bảo sao Tần lão gia tử có thể không giận dữ, như thế nào có thể cam lòng.


Những người lãnh đạo ở kinh đô đều rơi vào im lặng, hồi tưởng lại mọi chuyện trong dĩ vãng, bọn họ không cách nào tưởng được Tần Trạm sẽ yêu mến Văn Nhân Luật. Sau khi truy hỏi Văn Nhân Lẫm, bọn họ mới biết được Tần Trạm đã yêu Văn Nhân Luật từ rất lâu và tình cảm ấy còn vô cùng sâu đậm.



Những người quen biết Tần Trạm đều không tài nào hiểu được vì sao một người ưu tú như Tần Trạm lại có thể yêu mến kẻ luôn luôn làm chuyện sai trái kia, thế nhưng lúc này nhớ lại, sự tha thứ dễ dàng cùng dung túng sủng nịch Luật của hắn quả thật là quá mức rồi, chỉ là, giới tính, sự khác biệt giữa bọn hắn, một người ưu tú cùng một kẻ hoàn khố, lại khiến cho họ chưa từng nghĩ đến phương diện kia.



Mối tình này nếu ở thời đại hòa bình nhất định sẽ gây ra một phen sóng to gió lớn, nhưng lúc này những người biết được ngoại trừ ban đầu khiếp sợ cùng khó tin ra thì đều phản ứng bình tĩnh đến ngoài ý muốn. Hiện giờ, tình cảm giữa hai người họ không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tần Trạm đã phản bội nhân loại, trở thành địch nhân của nhân loại. Làm sao để đối mặt với chuyện này, phải giải quyết như thế nào mới là việc bọn họ cần quan tâm lúc này.



Việc Tần Trạm phản bội chỉ có bộ máy lãnh đạo nhà nước Trung Quốc và các thành viên Long Tổ biết được, bọn họ cũng không dám để tin tức này lan truyền ra ngoài, sự cường đại của nhóm “Người chấp hành” cũng đã đủ cho nhân loại mất hết hi vọng.



Sự kiên cường cùng niềm tin của nhân loại khiến họ vững tin rằng nhân loại chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, cho dù có gian khổ khó khăn hơn nữa, bọn họ cũng nhất định giành chiến thắng, thế nhưng loại tín niệm này có một phần là dựa vào thực lực cá nhân của Tần Trạm, một khi tin Tần Trạm phản bội truyền ra, nhân loại nhất định sẽ rối loạn, khiến cho cục diện thế giới càng thêm nguy cấp, chẳng cần Luật ra tay, nhân loại sẽ tự đưa mình vào vực sâu hắc ám và vô vọng.



Trung Quốc muốn giấu giếm tin tức, nhưng bọn họ liệu có thể giấu được bao lâu bởi việc Tần Trạm phản bội là không thể nào che giấu được khi Balberith có sở thích chứng kiến cảnh nhân loại thống khổ trong vô vọng.



Lúc kia, nhân loại sau khi khiếp sợ là cảm thấy phẫn nộ khi bị phản bội, nhưng, những cảm xúc này chẳng thể xóa đi nỗi tuyệt vọng cùng vô lực phát ra từ tận đáy lòng họ khi mất đi Tần Trạm.



Chỉ là nhân loại vẫn rất kiên cường, cho dù thế giới có hỗn loạn, nhưng không biết vì lý do gì, trong lòng họ vẫn giữ lấy chút ánh sáng yếu ớt mang tên hi vọng, kiên trì sống sót. Thế nhưng, bọn họ không biết, sự diệt vong chính thức đang cách bọn họ rất gần.



END 96.