Diệt Thế Kỷ

Chương 97 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Luật vẫn giữ tư thế lôi kéo Tần Trạm, bước xuyên qua vầng sáng, bên kia chính là phòng ngủ của hắn.



Vừa về đến căn phòng quen thuộc, Luật lập tức buông tay Tần Trạm ra, bất quá, hắn chưa kịp tránh xa thì đã bị Tần Trạm giữ lấy bả vai, sau đó cảm giác được y dựa đầu lên vai hắn.



“Ta có phải rất vô dụng không?” Tần Trạm vùi đầu trên vai Luật, để hơi thở ấm áp phất qua da thịt của y. Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng vẫn cứ do dự, không thể xuống tay.



Cả người Luật run rẩy, không phải vì lời nói của Tần Trạm, mà là vì cảm giác khác thường nơi da thịt mẫn cảm khi bị hơi thở của y phất qua. Nghe Tần Trạm nói vậy, Luật hơi mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nói, “Nếu ngươi đối với thân nhân vẫn có thể lãnh khốc đến mức có thể xuống tay không chút do dự, thì ngươi cũng không còn là người nữa.” Bởi vì là người nên mới do dự, nếu quả thật có thể xuống tay mà không do dự, không có cảm giác gì thì kẻ đó đâu còn được xem là người nữa. Nếu Tần Trạm có thể dứt khoát xuống tay mà không có chút do dự nào, hắn sẽ không tin y, càng không tin tình yêu mà y nói. Nếu y là một kẻ vô tình đến mức có thể giết chính thân nhân của mình, thì làm sao hắn có thể tin tưởng rằng y biết yêu?



Tần Trạm vẫn vùi đầu trên vai Luật, nở một nụ cười chua xót, “Rất thống khổ.”



“Ta biết.” Luật để mặc cho Tần Trạm ôm. Hắn hiểu được cảm giác của Tần Trạm lúc này, thế nhưng, dù có đau đớn, thống khổ thế nào thì đây cũng là chuyện bọn họ bắt buộc phải làm.



“Để bọn họ chết trên tay ta cũng tốt.” Hắn sẽ dứt khoát xuống tay, không để bọn họ kịp cảm nhận chút đau đớn nào.



“Không cần, cứ để bọn họ sống đến giờ phút cuối cùng đi.” Tựa như với thân nhân của hắn, hắn chấp nhận để thân nhân của Tần Trạm cũng có thể sống đến khi thẩm phán cuối cùng tiến đến.
Buổi tối, Tần Trạm lại cưỡng chế Luật đi tản bộ để tiêu cơm cùng hắn, đương nhiên, trong lòng hắn cũng có chút tư tâm. Tại những nơi hẹn hò truyền thống như quán cà phê, công viên trò chơi, thủy cung, rạp chiếu phim,… là không cần phải mơ đến nữa, nhưng tản bộ trong hoa viên hay xem bầu trời sao thì vẫn có thể làm được a. Nói cách khác, hắn xem hành vi tản bộ tiêu cơm này là một buổi hẹn hò để hưởng thụ.



Thái độ của Luật đối với Tần Trạm cũng chẳng thay đổi mấy, luôn thuận miệng châm chọc, phun ác ngôn ác ngữ đối với Tần Trạm như trước, có điều, Tần Trạm lại không còn thấy khổ sở như quá khứ, mà là dùng tư tưởng hưởng thụ đối với việc này. Khi nhìn thấy Tần Trạm bất kể mình đang nói cái gì vẫn mang biểu tình ôn nhu chìm đắm, có khi còn rất rõ ràng lộ ra ý “Luật thật đáng yêu”, Luật cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, theo sau đó là cảm giác xấu hổ không cách nào xóa bỏ, cho nên sau đó hắn sẽ lập tức quay về phòng mình.



Hiện giờ, bọn họ đã có một loại ăn ý, đó là Luật luôn tắm rửa trước Tần Trạm. Trước khi ngủ, Luật còn có thể nghe được tiếng nói của Tần Trạm do gió mang đến, một câu chúc ngủ ngon, sau đó là “Ta yêu ngươi”.



Luật cũng sẽ trả lời một tiếng “Ngủ ngon”, còn câu sau, hắn chưa từng đáp lại.



Có điều, thời gian an bình cũng không thể luôn luôn kéo dài, có những thống khổ không thể tránh khỏi mà Luật vẫn phải tiếp tục chịu đựng.



Ngày hôm nay, Balberith lại vẽ ra một tấm bản đồ, sau đó lại vạch một chỗ. Lần này cũng không dùng đến vật môi giới của nhân loại, mà là trực tiếp chiếu bản đồ lên bầu trời. Nhân loại nhìn thấy, lập tức hiểu được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Phạm vi trên bản đồ từ từ thu nhỏ lại, những người ở bên ngoài phạm vi sẽ từ từ thở ra, những người bên trong thì ngừng thở cho đến khi bản thân bị loại ra ngoài mới dám thở hắt một hơi, còn những người trong phạm vi sắp bị hủy diệt, vô cùng quen thuộc với địa đồ nơi mình ở, khi vừa nhìn thấy nơi của mình bị đánh dấu, bọn họ lập tức trở nên hoảng loạn, mà đây cũng chính là thứ Balberith muốn nhìn.



END 97.