Điều Lệnh Thứ 11

Chương 34 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Nguồn: vnthuquan



Có ba người đang ngồi trong Phòng Bầu dục lắng nghe đoạn băng ghi âm. Hai người mặc dạ phục, người thứ ba mặc đồng phục.



Lawrence hỏi:



- Làm sao anh tìm được cái này?



Ðặc phái viên trực ban Braithwaite nói:



- NÓ nằm trong đống quần áo Fitzgerald bỏ lại trong Jumbo Tron. Trong túi quần jean.



Lloyd hỏi, cố tỏ ra không lo lắng:



- CÓ bao nhiêu người đã nghe được đoạn băng này?



Braithwaite đáp:



- Chỉ có ba chúng ta trong phòng này thôi, thưa ngài.



Ngay sau khi nghe thử tôi bèn liên lạc với ngài ngay.



Thậm chí tôi không báo cáo với sếp tôi nữa.



Tổng thống nói:



- Tôi rất mừng vì anh đã làm như vậy, Bill. Nhưng có bao nhiêu người chứng kiến sự việc Ở trong sân vận động?



Braithwaite nói:



- Ngoài tôi ra chỉ có năm người nữa biết có chuyện gì đã xảy ra, và ngài có thể yên tâm về họ. Bốn người trong đó là nhân viên trực tiếp dưới quyền tôi đã hơn mười năm trở lên, họ biết nhiều bí mật có thể nhấn chìm bốn Tổng thống gần đây nhất, chưa kể đến các nghị sĩ trong Quốc hội.



Lloyd đáp:



- CÓ ai trong số họ thực tế đã nhìn thấy Fitzgerald chưa?



- Không có ai, thưa ngài. Hai sĩ quan đến kiểm tra Jumbo Tron ngay sau khi sự việc xảy ra đã không hề tìm thấy bóng dáng anh ta đâu mà chỉ thấy một đống quần áo, khá nhiều máu và một nhân viên của chúng tôi bị xích tay vào một cái dầm. Sau khi nghe cuốn băng thì tôi đã ra lệnh không ai được báo cáo - dù bằng miệng hay bằng văn bản.



Tổng thống hỏi:



- Thế còn người bị buộc vào dầm thì thế nào?



- Anh ta chỉ bị mất thăng bằng một chút. Tôi đã cho anh ta nghỉ ốm một tháng.



Lloyd hỏi:



- Anh có nhắc đến một người thứ năm.



- Vâng, thưa ngài. Một nhân viên tập sự trẻ cũng có mặt Ở tháp đèn cùng với chúng tôi.



Lloyd hỏi:



- làm thế nào anh biết chắc là anh ta sẽ không nói với ai?



Braithwaite nói: - Lúc này đơn xin gia nhập Lực lượng Mật vụ của anh ta đang nằm trên bàn tôi. Tôi nghĩ rằng anh ta hy vọng , được phân công về bộ phận của tôi ngay sau khi tốt nghiệp. Tổng thống mỉm cười:



- Thế còn viên đạn?



Braithwaite đáp:



Tôi đã phải xới tung cả sân cỏ lên sau khi khán giả đã ra về hết - Anh ta lấy ra một mảnh thép mỏng và đưa cho Tổng thống xem.



Lawrence đứng dậy, quay lại đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bụi mù đang bao phủ điện Capitol. ông ta nghĩ ngợi một lúc về những điều sắp nói. Cuối cùng ông nói:


Ý nghĩ đó khiến ông từ chối món bánh dâu rán phồng.



Cuối cùng Zenmski đứng dậy để phát biểu với khách khứa.



- Cho phép tôi kết thúc bằng lời cảm ơn nhân dân Mỹ vì lòng hiếu khách và sự đón tiếp nồng nhiệt mà tôi đã được nhận Ở tất cả những nơi tôi đã đến trong chuyến đi thăm đất nước vĩ đại của các bạn, nhất là của Tổng thống của các bạn, ngài Tom Lawrence.



Tràng vỗ tay hoan nghênh những lời này to và kéo dài quá khiến cho Lawrence ngẩng lên. Một lần nữa Zerimski đứng bất động. ông ta chờ cho đến khi tràng vỗ tay lắng xuống mới ngồi xuống. Trông ông ta rất không vui khiến Lawrence cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì bài phát biểu được hoan nghênh nhiều hơn là nó đáng được nhận.



Lawrence đứng dậy để đáp lại. Bài đáp từ của ông được tiếp nhận một cách thích thú, nhưng không thể nói là nồng nhiệt. ông kết luận:



- Victor, cho phép tôi hy vọng rằng đây sẽ là chuyến sang thăm đầu tiên trong rất nhiều chuyến ngài sẽ sang thăm nước Mỹ. Thay mặt cho tất cả các vị khách có mặt Ở đây, tôi chúc ngài một chuyến bay may mắn vào ngày mai. Lawrence hơi ân hận là hai lời nói dối trong một câu thì hơi quá nhiều, ngay cả đối với một chính khách và nghĩ rằng giá mình đọc qua để sửa đi một chút trước khi đọc thì hơn. ông ngồi xuống trong khi tràng vỗ tay rộ lên, nhưng lần này không thể so với sự hoan nghênh mà Zerimski đã nhận được sau những lời cũng nhạt nhẽo chẳng kém.



Sau khi mọi người uống cà phê xong, Zerimski đứng dậy và bước về phía hai cánh cửa lớn cuối phòng. ông ta nói: "Chúc các bạn ngủ ngon" bằng một giọng không thể lầm lẫn được là ông ta muốn tất cả các vị khách cuốn xéo đi càng sớm càng tốt.



Mấy phút sau khi chuông của tất nhiều chiếc đồng hồ trong Sứ quán điểm mười tiếng. Lawlence đứng dậy và thong thả bước về phía vị chủ nhà- Nhưng cũng giống như Caesar trong điện Capitol. ông luôn luôn bị chặn lại bởi rất nhiều công dân muốn chạm vào gấu áo của vị hoàng đế. Cuối cùng khi ông ra được đến cửa. Zerimski chỉ gật đầu nhanh với ông rồi tiễn ông đi xuống cầu thang. Bởi vì Zenmski không nói năng gì cho nên Lawrence nhìn khá lâu vào bức tượng Christ trên cây Thập tự của Nzizvestni vẫn còn Ở nguyên chỗ cũ của nó trên chiếu nghỉ tầng một. Xuống đến bậc cuối cùng ông quay lại để vẫy chào chủ nhà. nhưng Zenmki đã biến mất vào trong Sứ quán. Nếu như ông ta chịu phiền hà mà tiễn Lawrence ra đến cổng thì sẽ thấy viên sĩ quan chỉ huy của Lực lượng Mật vụ đã chờ sẵn trong xe khi Lawrence chui vào ghế sau của chiếc limousine.



Braithwate chờ đến khi cửa đóng hẳn mới lên tiếng.



Ngài nói rất đúng - Anh ta nói trong khi xe qua cổng Sứ quán.



Người đầu tiên Zerimski nhìn thấy khi quay trở vào trong Sứ quán là Ðại sứ. Quý Ngài nở nụ cười hy vọng.



- Romanov có còn trong nhà này không? - Zenmski quát hỏi, không thể giấu nỗi tức giận thêm một giây nào nữa.



viên Ðại sứ vừa đáp vừa đuổi theo ông chủ:



- Còn, thưa ngài. Anh ta ở...



- Ðem hắn đến gặp tôi ngay.



Tôi sẽ tìm ngài Ở đâu ạ?



- Ở cái nơi vẫn là phòng làm việc của anh ấy.



Pietrovski quày quả đi về hướng ngược lại.



Zerimski sải bước dọc hành lang dài lát đá cẩm thạch, không hề dừng lại trong khi đẩy cửa phòng làm việc của Ðại sứ cứ như đấm cửa đánh sầm một cái. Vật đầu tiên ông ta nhìn thấy là khẩu súng trường vẫn còn nằm trên bàn. ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế da to tướng mà thường khi Ðại sứ vẫn ngồi.



Trong khi sốt ruột chờ đợi ông ta ngắm nghía khẩu súng trường kỹ hơn. ông ta nhìn thấy viên đạn duy nhất vẫn còn nằm trong ổ. Nâng nó lên vai, ông ta thấy nó thăng bằng một cách tuyệt vời và lần đầu tiên ông ta mới hiểu vì sao Fitzgerald đã phải cất công bay xuống tận cuối nước Mỹ để tìm cho được khẩu thứ hai giống hệt như vậy.



Và đó cũng là khi ông ta nhận thấy kim điểm hỏa đã được để lại vào chỗ cũ.



Zerimski nghe rõ tiếng hai người vội vã đi dọc hành lang lát đá cẩm thạch. Ðúng lúc họ bước vào phòng thì ông để khẩu súng xuống bàn.



Hai người đi như chạy vào phòng. Zerimski không hề kiểu cách chỉ và hai cái ghế đối diện. Romanov chưa kịp ngồi xuống ông đã hỏi:



- Fitzgerald đâu? Chính trong cái phòng này anh đã cam đoan với tôi là đúng bốn giờ chiều hắn sẽ có mặt Ở đây Anh đã huênh hoang là "Không thể có điều gì sơ sót được cả Hắn đã đồng ý với kế hoạch của tôi". Chính xác từng lời anh đã nói đấy.



Romanov nói:



- Chúng tôi đã thỏa thuận như vậy lúc tôi nói chuyện với hắn, sau nửa đêm một lát, thưa Tổng thống.



Zerimski hỏi:



- Vậy thì từ nửa đêm đến bốn giờ có chuyện gì đã xảy ra.



Sáng nay lúc người của tôi đi kèm hắn vào trung tâm thành phố, tên lái xe buộc phải dừng lại vì đèn đỏ.



Fitzgerald đã nhảy ra khỏi xe, chạy sang bên kia đường và nhảy vào một chiếc taxi đang đi qua. Chúng tôi đã đuổi theo chiếc taxi đó đến tận sân bay Dulles và đến tận đó mới biết là hắn không có Ở trong xe.



zerimski nói:



Thực tế là anh đã để cho hắn trốn thoát. Theo tôi hiểu thì Mafya các anh có một luật lệ cho những ai không thi hành hợp đồng