Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 146 : Anh muốn ở bên cô (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Buổi tối trong khách sạn.
Đôi mắt Hạ Tử Du hơi sưng đỏ, ôm gối ôm ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng.
Cô đã có thể tưởng tượng được Đan Nhất Thuần nhất định là một cô gái rất chu đáo, rất hiền lành.
Trên đời này, không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể đối xử tốt với
vợ trước và con gái riêng của chồng tương lai, thế nhưng Đan Nhất Thuần
lại làm được điều đó.
Nếu không phải cô vô tình hỏi Liễu Nhiên về Đan Nhất Thuần, cô cũng không biết được hóa ra Liễu Nhiên biết gọi cô
là "Mẹ" bởi vì Đan Nhất Thuần chỉ dạy. Cô cũng đoán được, trong trí nhớ
non nớt của Liễu Nhiên, hoàn toàn không có khái niệm nào với chữ "Mẹ"
này. Chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy cô liền gọi cô như thế, đương nhiên
là có người lớn chỉ dạy, mà người này chắc chắn không phải là Đàm Dịch
Khiêm lúc nào cũng luôn bận rộn không có thời gian.
Cô tin rằng
Đan Nhất Thuần thật sự là cô gái người tốt, dù thế nào đi nữa, cô rất
cảm ơn Đan Nhất Thuần đã cho cô tận tai nghe thấy Liễu Nhiên gọi cô là
"Mẹ".
Thế nhưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi biết được con mình hoàn toàn cũng không nhận ra mình, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cốc, cốc ——
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.
Cô để ôm gối xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Hoàn toàn không ngờ rằng người đứng ngoài cửa phòng lại là Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ngẩn ra, ánh mắt lo sợ không yên nhìn anh.
Vẻ mặt anh không lạnh lùng như thường ngày, lúc này thậm chí còn nhu hòa
hiếm thấy, anh hỏi, "Không phải em muốn tôi đứng đây nói chuyện với em
chứ?"
Cô bình tĩnh hỏi, "Không biết anh đến tìm tôi có việc gì không?"
Sắc mặt anh có phần cứng ngắc, bờ môi mím chặt.
Nhẹ nhàng từ tốn mà điềm đạm, cô nói tiếp, "Rất cám ơn anh hôm nay đã cho
tôi được gặp Liễu Nhiên, mọi người dạy dỗ con bé thật tốt."
"Khóc à?" Vẻ mặt anh nghiêm túc, trầm giọng hỏi cô. Anh liếc mắt cũng thấy được quanh hốc mắt cô sưng đỏ.
Cô cúi đầu xuống không muốn trả lời anh.
Anh không thể
chắc chắn cô có còn quan tâm tới anh hay không, nhưng dựa vào khoảnh
khắc cả hai đều rung động trên bờ biển lần đó, anh muốn thử bắt đầu lại
một lần nữa......
Cô không biết, trước kia khi chưa biết cô,
chứng kiến tình cảnh của thế hệ trước, anh vốn cho rằng thế giới này
hoàn toàn không có tình yêu, mà hôm nay bởi vì anh, anh sẽ học nếm thử
chuyện tình cảm này.
......
Sau khi anh đi rồi, cô ngồi sững sờ trên ghế sofa, suy nghĩ về những lời anh nói.
Như thể giật mình tỉnh ngộ, trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh để vuột mất lẫn nhau từ ba năm trước.
Khi cô sảy thai cận kề với cái chết thì anh đang ở Los Angeles lo lắng cho
Liễu Nhiên, lúc Kim Trạch Húc đến khách sạn anh thường ngủ lại tìm anh,
lúc đó anh không còn ở thành phố Y nữa rồi...... Còn lúc chị Dư đến tìm
cô đúng lúc cô đang nghỉ ngơi điều dưỡng ở bệnh viện, có lẽ Kim Trạch
Húc tức giận nên không cho chị Dư cơ hội mở miệng. Cho đến khi anh đích
thân đến tìm cô lại khéo trùng hợp, đêm hôm đó chính là trước một ngày
cô chuẩn bị bay khỏi thành phố Y. Thật chất đêm hôm đó Kim Trạch Húc hy
vọng cô dành cho anh một nụ hôn tiễn biệt, cô vẫn còn nhớ nụ hôn đó bao
gồm cả sự cảm kích của cô đối với Kim Trạch Húc, đêm hôm đó chính là lần đầu tiên cô cười sau những sự việc đã xảy ra, cô không ngờ cảnh tượng
đó lại trùng hợp bị anh nhìn thấy......
Nếu như nói ba năm nay
anh luôn hiểu lầm cô, việc này có thể giải thích tại sao lần đầu tiên
lúc anh nhìn thấy cô ở Male, anh lại lạnh lùng như thể người xa lạ, về
phần lần thứ hai anh tới Male......
Khi đó chắc anh đã biết
chuyện cô tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh tới Male tìm cô hỏi cho
rõ ràng. Thì ra những điều tổng giám đốc Kiều nói ngày hôm đó là sự
thật, anh tức giận vì thấy cô và Kim Trạch Húc ở bên với nhau, nên mới
phá hủy căn phòng cô ở...... Lúc đó trong lòng anh chắc cũng buồn bực
lắm, anh không nên đến Male tìm cô!
Cô đã hiểu lầm anh......
Hóa ra ba năm trước, anh thật sự nghiêm túc đối với cuộc hôn nhân của họ,
lúc cô mang thai ở bệnh viện anh từng nói muốn có cuộc sống hòa hợp cũng là chân thành......