Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 147 : Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
"Dịch Khiêm, sao anh lại về?"
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đang trong phòng trẻ chăm sóc Đàm
Ngôn Tư có vẻ nghi ngờ, cô vốn muốn đi tới phòng Đàm Dịch Khiêm từ phòng trẻ, sau lại kiêng dè đến cấm kỵ của Đàm Dịch Khiêm, cô liền ra khỏi
phòng trẻ đến ngoài cửa phòng Đàm Dịch Khiêm gõ nhẹ hai cái.
Đàm Dịch Khiêm nới lỏng cà vạt, đi thẳng vào phòng tắm.
Đan Nhất Thuần cảm thấy tâm trạng của Đàm Dịch Khiêm không tốt, cũng không
hỏi nữa, cô bước vào phòng tắm chuẩn bị sẵn áo ngủ cho Đàm Dịch Khiêm,
sau đó ngồi ở mép giường chờ Đàm Dịch Khiêm ra ngoài.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ bước ra ngoài.
Đan Nhất Thuần lại gần Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng hỏi, "Anh và cô Hạ thế nào rồi?"
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, mà cất bước đến phòng trẻ liếc nhìn Đàm Ngôn Tư.
Đàm Ngôn Tư ngủ rất say, nhưng không được thoải mái lắm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, có vẻ như đau lòng nhìn ngắm Đàm Ngôn Tư.
Đan Nhất Thuần từ tốn lên tiếng, "Dịch Khiêm, có một số lời ba năm này em
không dám nói ra trước mặt anh, nhưng hôm nay anh và vợ trước có hy vọng tái hợp lại, em mới muốn nói với anh...... Thật ra thì làm bác sĩ tâm
lý trị bệnh cho Ngôn Ngôn, em cũng chỉ có thể trị được phần ngọn không
trị được gốc. Hình ảnh người ‘mẹ’ của cô Hạ tuy rằng đã mờ nhạt trong
Ngôn Ngôn, nhưng ở sâu trong trí nhớ Ngôn Ngôn thì không có ai có thể
thay thế được cô Hạ. Đây cũng chính là nguyên nhân vào mỗi đêm Ngôn
Ngôn cứ khóc rống, sau khi tỉnh lại còn hô hoán gọi ‘Mẹ’ theo bản
năng...... Em nghĩ, nếu như anh và cô Hạ có thể tái hợp, chỉ cần cô Hạ ở bên cạnh Ngôn Ngôn nhiều hơn, tình trạng bây giờ của Ngôn Ngôn sẽ có
thể chữa khỏi hoàn toàn."
Đúng vậy, hai năm qua, Đàm Ngôn Tư hầu
đêm nào cũng khóc rống giật mình bốn năm lần, mỗi lần khi con bé khóc
đều tủi thân gọi "Mẹ"...... Nhưng qua hôm sau Đàm Ngôn Tư sẽ không còn
nhớ chuyện này nữa.
Cô còn nhớ rõ khi đó cô đã dùng khoảng thời
gian nửa năm mới có thể làm cho Đàm Ngôn Tư bước ra khỏi thế giới khép
kín của bé, cuối cùng cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng trong hai năm qua, cho dù Đàm Ngôn Tư đã không còn nhớ rõ Hạ Tử
của ngài, nên bảo tôi liên lạc với người môi giới bất động sản sắp xếp
nhà trọ cho cô."
Hạ Tử Du chấn động, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao hôm nay cô lại "may mắn" như thế.
Chị Dư nói tiếp, "Dĩ nhiên, chuyện này tổng giám đốc không cho phép tôi nói cho cô Hạ biết, nên tôi đã nói với bà chủ."
Hạ Tử Du vẫn im lặng.
Bà Đàm cười hỏi, "Nhìn phản ứng của cô, có lẽ là cô không cũng không biết
thuê được phòng ở tốt thế này là có liên quan với Dịch Khiêm chăng?"
Hạ Tử Du nói thật, "Tôi thật sự không biết."
Bà Đàm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, "Tiểu Du, cô ngồi xuống bên cạnh tôi đi, tôi muốn nói chuyện thoải mái với cô một lát."
Hạ Tử Du chần chừ đứng im tại chỗ.
Bà Đàm hỏi, "Có phải cô vẫn còn để trong lòng chuyện ba năm trước tôi đã
tát cô hay không? Thật ra khi đó tôi cũng hơi quá đáng...... Sau khi sự
việc xảy ra tôi cũng rất hối hận, tôi không nên cư xử như vậy với cô,
thù hận của đời trước tôi không nên để liên lụy đến bọn trẻ, có lẽ đây
cũng là nguyên nhân mà Dịch Khiêm vẫn luôn bất hòa với tôi."
Nghe xong lời bà Đàm nói, Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống vị trí bên cạnh bà
Đàm. Thực ra, cô cũng sợ gì bà Đàm, cô chỉ không muốn mình sẽ làm cho bề trên không vui, cô vẫn luôn rất kính trọng bà Đàm.
Bà Đàm thân mật hỏi, "Nghe chị Dư nói, ba năm nay cô đều ở Male?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Làm hướng dẫn du lịch ạ."
Bà Đàm lại hỏi, "Mấy năm qua có bạn trai nào không?"
Lời nói bà Đàm chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Hạ Tử Du,
giọng Hạ Tử Du chua chát, từ tốn nói, "Chưa gặp được người thích hợp."
Bà Đàm dường như cũng sớm đoán được Hạ Tử Du có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, "Có phải trong lòng vẫn còn nghĩ đến Dịch Khiêm hay
không?"