Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 148 : Nói một tiếng Hẹn gặp lại, thật ra rất khó khăn (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, không phải vì nguyên nhân này."



Bà Đàm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Tử Du, "Đều là phụ nữ, viện trưởng tôi

cũng là người từng trải, biết phụ nữ rất cố chấp trong chuyện tình

cảm...... Trước kia lúc thấy cô và Dịch Khiêm đối nghịch trên toà án,

còn tưởng rằng cô thật sự không còn yêu Dịch Khiêm nữa, nhưng gần đây

nghe chị Dư nói đến, Dịch Khiêm đã điều tra được ba năm trước cô không

nhẫn tâm bỏ cốt nhục của cô và Dịch Khiêm đi, lúc đó cô cũng không phải

cố tình không đến thăm Ngôn Ngôn, mà khi đó cô cũng đang nằm ở bệnh viện vì sẩy thai......"



Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, "Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi."



Bà Đàm nói, "Tiểu Du à, viện trưởng tôi muốn nói tiếng ‘Xin lỗi’ với cô,

lúc cô ở trại trẻ mồ côi, tuy rằng tôi không biết cô là con gái của An

Ngưng, nhưng tôi không hiểu sao lại không thể thích cô như thể thích

Tiểu Hân, nên mới một lòng cho rằng Tiểu Hân chính là người cứu Dịch

Khiêm......"



Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Viện trưởng không cần nói ‘Xin lỗi’ với tôi, khi còn bé cứu tổng giám đốc Đàm chỉ là chuyện tình cờ."



Bà Đàm nói, "Bây giờ nghĩ lại, trải qua nhiều năm như thế ngược lại Dịch

Khiêm đã nợ cô không ít, rõ ràng cô là ân nhân cứu mạng của Dịch Khiêm,

nhưng lại bị nó làm tổn thương...... So với những tổn thương Dịch Khiêm

gây ra cho cô, năm đó cô đối chọi với nó trên tòa cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng thật ra lúc ấy chúng tôi đều không biết gì cả, tất

cả đều đứng ở lập trường Dịch Khiêm mà suy xét. Những năm qua cô nhất

định đã chịu rất nhiều uất ức rồi?"



Hạ Tử Du thản nhiên lắc đầu, nói thật, "Viện trưởng, mấy năm qua tôi cũng không nghĩ tới những chuyện này nữa."



Bà Đàm thử dò xét hỏi, "Vậy bây giờ thế nào?"



Hạ Tử Du chợt ngẩng đầu lên.



Bà Đàm nghiêm mặt nói, "Tiểu Du, tôi biết là do Dịch Khiêm kiên trì muốn

dẫn cô đến Los Angeles, Dịch Khiêm cũng khẳng định với tôi muốn tái hợp

với cô, cô nghĩ thế nào?"



Hạ Tử Duyên lặng, không biết nên trả lời bà Đàm như thế nào.


năm đầu tiên tôi đã từng có ảo tưởng rằng chúng ta có thể ở bên nhau.

Nhưng sau hai năm, thật sự tôi đã không còn nghĩ tới anh nữa, bởi vì ——

tôi đã chọn ở bên Kim Trạch Húc! Tôi và Kim Trạch Húc tuy rằng ở cách xa hai nơi, nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt, công việc anh ấy rất bận rộn nhưng ít nhất sẽ bảo đảm hằng ngày gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Bởi vì mấy ngày nay chúng tôi giận nhau, anh ấy không vui chuyện tôi

tới Los Angeles với anh...... Tôi đã giải thích với anh ấy rồi, tôi tới

Los Angeles chỉ vì muốn được gặp Liễu Nhiên mà thôi, về phần tới Đàm thị làm việc, là bởi vì tôi không muốn ở lại Trung Viễn, tôi muốn dùng khả

năng của mình để lo cho mẹ, chứ không phải cứ mãi dựa vào Trạch

Húc...... Tôi mong rằng sau khi tôi và anh giải quyết xong hết những vấn đề còn sót lại trong quá khứ, sau này chúng ta cũng đừng lo lắng gì về

cuộc sống của nhau nữa. Tôi yêu Kim Trạch Húc, thế nên tổng giám đốc

Đàm, chúng ta cũng nên từ bỏ thôi......Chúng ta đều đã có một nửa kia

của riêng mình, tôi nhận thấy Đan Nhất Thuần là một cô gái tốt, anh nên

quý trọng cô ấy, cũng xin anh hãy cho tôi một cơ hội được nhận biết về

tình yêu lần nữa."



Khi cô nói hết lời, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng.



"Tôi không tin." Rốt cuộc, anh chỉ nói một câu như thế.



Cô trả lời, "Lần trước tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh hẳn đã điều tra được, tôi và Trạch Húc đã ở bên nhau......"



Ba chữ "Ở bên nhau" vào lúc này dường như còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khác.



Đàm Dịch Khiêm thâm sâu liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.



‘Tổng giám đốc Đàm, chúng tôi còn điều tra được một chuyện, chính là......

Mấy ngày nay cô Hạ ở khách sạn bảy sao cao cấp, cô ấy đang ở chung một

phòng với ông Kim Trạch Húc.



Việc này được Đàm Dịch Khiêm sai người đi điều tra vụ việc Hạ Tử Du xuất hiện ở nhà hát lần đó.



Đó là lí do mà sau khi anh biết được đôi bên hiểu lầm nhau mà do dự nói sự thật cho cô biết, chính vì đáy lòng cố kỵ đến nguyên nhân này, tuy rằng anh không muốn để ý tới, nhưng lúc này cô lại thẳng thắn với anh như

vậy.



Cô nhìn anh, khuôn mặt anh lạnh lùng như thể nham thạch cứng rắn, ánh sáng trong mắt đã thu lại thay vào đó là sự thâm trầm đáng sợ.



Cuối cùng, anh quay lưng lại, phá vỡ yên lặng, "Em đi đi, lời tôi hứa với em hôm trước vẫn có hiệu lực......"



Cô bước lùi về phía cửa, sau đó xoay người, vành mắt ẩm ướt sau đó cười

nói, "Cám ơn anh vẫn đồng ý cho tôi gặp Liễu Nhiên...... Hẹn gặp lại!"