Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 149 : Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Trong văn phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ánh đèn của thành phố Los Angeles đang dần dần tắt liệm, anh trầm

tư suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi.



Cuối cùng, anh đứng trước cửa sổ sát đất suốt cả một đêm.



Sáng sớm hôm sau, Đàm Dịch Khiêm gọi chị Dư vào văn phòng.



Đàm Dịch Khiêm ngồi ở sau bàn làm việc, trên khuôn mặt lạnh lùng dường như

không hề có sự mệt mỏi sau một đêm thức trắng, nhưng trên vầng trán vẫn

ẩn khuất những cảm xúc khó tả.



Đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm, chị Dư có chút chột dạ không dám ngẩng đầu lên.



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở lời, "Trợ lý Dư, có một số việc chị hẳn là đã quên nói với tôi?"



Tim chị Dư thoáng chốc đập mạnh, biết không có chuyện gì có thể giấu nổi

Đàm Dịch Khiêm, chị Dư ngập ngừng nói, “Xin lỗi, tổng giám đốc, ngày hôm qua là tôi đã báo cho bà chủ đi tìm cô Hạ.”



Đàm Dịch Khiêm tựa lưng vào ghế, ánh mắt tối sầm lại.



Chị Dư nén nỗi sợ hãi về uy nghiêm của Đàm Dịch Khiêm, lấy hết dũng khí nói ra, “Tổng giám đốc, tôi không muốn cô Hạ và ngài tiếp tục dây dưa nữa!

Tuy rằng bây giờ ngài đã biết cô Hạ năm đó không hề muốn bỏ đứa nhỏ đi,

cũng không phải vô tình bỏ mặc bệnh tình của cô Ngôn Tư, nhưng chính cô Hạ đã tố cáo cậu trước tòa, điều này thì không thể biện minh cho cô ấy

được… Nếu cô Hạ thật lòng yêu cậu thì lúc trước đã không lợi dụng tôi để tiếp cận cậu, lại càng không tố cáo cậu lên tòa!”



Lời của chị Dư cũng khiến Đàm Dịch Khiêm nhớ lại hình ảnh của ba năm trước, đó là

phiên tòa thứ hai, đó là những hình ảnh mà anh không bao giờ muốn nhớ

lại, nhưng mà….



Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người, lật giở văn kiện trước mặt, nói lạnh lùng, “Chị đã theo mẹ tôi lâu như vậy, vậy nhờ chị

chuyển đến mẹ tôi một câu…”



Chị Dư bất chợt ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm



Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Con dâu đời này

của bà chỉ có thể là Hạ Tử Du. Nếu mẹ tôi không thể chấp nhận, tương lai về sau đường ai nấy đi, tôi sẽ mời người khác chăm sóc bà ấy.”



Chị Dư trợn mắt, không thể tin nổi bật lên, “Tổng… Tổng giám đốc…”



Thật ra, chị Dư hoàn toàn không sợ Hạ Tử Du nói sự thật cho Đàm Dịch Khiêm

biết, vì chị đã chuẩn bị tinh thần bị Đàm Dịch Khiêm chất vấn và trách

phạt. Nhưng dù thế nào chị cũng không ngờ được sự việc dường như đã đi

ngược lại dự tính ban đầu của chị và bà Đàm.
cô lại có thể che giấu tốt trước mặt anh như vậy.



"Được, ngày mai em chính thức bắt đầu đi làm...... Sáng mai tôi có hẹn với một khách

hàng, trưởng phòng PR nghỉ phép mấy ngày, tôi không tin tưởng vào khả

năng giao tiếp ứng đối của người khác, ngày mai tôi sắp xếp cho em đi

gặp khách hàng, em thấy có vấn đề gì không?" Anh hỏi vô cùng chuyên

nghiệp, hoàn toàn không có tình cảm cá nhân nào trong đó.



Cô nói, "Nhưng tôi cần biết tư liệu khách hàng." Nếu như anh đã gạt bỏ tình cảm cá nhân, thế thì cô cũng không cần phải khúc mắc nữa, làm vậy ngược lại có vẻ như cô mới là người không rõ ràng.



Anh trả lời, "Về tài liệu khách hàng, em gặp rồi biết...... Ngày mai, tôi sẽ cho người đến đón em."



Cô do dự mấy giây, cuối cùng đồng ý, "...... Được."



Sau đó anh cúp máy.



Cô từ từ hạ điện thoại di động xuống, cơ thể vô lực tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau.



Cô vốn tưởng rằng anh còn nói thêm gì đó với cô, mặc dù trong lòng cô hy

vọng anh có thể tạo ra khoảng cách giữa đôi bên như thể hiện tại, nhưng

thật sự khi biết anh có thể dễ dàng xem như không có việc gì thì lòng cô lại cảm thấy mất mát khó hiểu.



----



Ngày hôm sau.



Hạ Tử Du mặc trang phục công sở phù hợp,xác nhận mình đã như thể một công viên chức, sau đó mới đi ra khỏi phòng trọ.



Xe của người Đàm Dịch Khiêm phái tới đón cô quả nhiên đang ở dưới lầu.



Không nhìn thấy anh, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong xe.



Xe chầm chậm chạy trên con đường bằng phẳng, Hạ Tử Du dựa vào cửa sổ xe,

đầu óc hoàn toàn mờ mịt. Cô đang suy nghĩ, tương lai mình sẽ như thế

nào? Mình có thể làm được gì?



Bỗng dưng, Hạ Tử Du chợt nghĩ đến

điều gì đó, cô ngồi thẳng người dậy, lo lắng hỏi người lái xe, "Bác tài, tổng giám đốc Đàm có đưa tài liệu gì cho tôi không?"



Tài xế trả lời, "Không có, tổng giám đốc Đàm chỉ bảo tôi qua chở cô đến hội sở Lolene."



"...... Ồ."