Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 150 : Ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Mấy phút sau, xe dừng lại ở cửa chính hội sở Lolene.



Hạ Tử Du vừa bước xuống xe, nhân viên phục vụ trong hội sở đã chủ động đi tới cạnh cô, "Cô Hạ, xin chào!"



Hạ Tử Du sửng sốt, "À, xin chào!" Hội sở Lolene cũng tương đương với hội

sở cao cấp nhất Los Angeles, đại đa số mọi người đều không thể trả nổi

chi phí đây.



Nhân viên phục vụ nói tiếng Anh thông thạo, "Tổng giám đốc Đàm đã đến rồi, tôi dẫn cô lên."



"Vậy khách hàng của tổng giám đốc Đàm đã tới chưa?" Không biết tại sao, sau

khi đi tới hội sở, trong lòng Hạ Tử Du cứ có cảm giác lo lắng không yên.



Nhân viên phục vụ cười giải thích nói, "Khách hàng của tổng giám đốc Đàm vẫn chưa đến, nhưng cô Hạ đừng lo lắng, từ trước đến nay tổng giám đốc Đàm

đều tới đây bàn việc làm ăn với khách hàng."



"À." Thật ra thì cô

cũng không gì lo lắng gì cả, tuy rằng cô và Đàm Dịch Khiêm đã trải qua

rất nhiều chuyện, cô cũng từng bị anh hãm hại ngồi tù hai năm. Nhưng có

thể là sau khi biết rõ nguyên nhân năm đó anh hãm hại, nên hiện tại cô

cũng không sợ anh sẽ còn tạo ra bất lợi gì cho cô nữa.



Hạ Tử Du đi theo nhân viên phục vụ vào thang máy, sau đó lên lầu sáu.



Lầu sáu là tầng cao cấp nhất hội sở, hành lang độc đáo được thiết kế xa xỉ

theo kiểu cổ điển long trọng của Hoàng thất Châu Âu, đi tới trước cửa

phòng được bao cũng có thể cảm thấy thân phận cùng địa vị của người

trong phòng được bao.



Nhân viên phục vụ mở cửa phòng giúp Hạ Tử Du, cúi đầu nói, "Cô Hạ, mời, Tổng giám đốc Đàm đang đợi cô bên trong."



Hạ Tử Du khẽ gật đầu, đợi sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, cô ngước mắt liếc nhìn cảnh trí bên trong phòng bao.



Đàm Dịch Khiêm ngồi ở một chỗ khuất trong phòng, anh lười biếng dựa vào ghế sofa, trên tay đang cầm một ly rượu đỏ, cô nhận ra màu rượu đỏ này

chính là loại rượu mà anh giới thiệu cho cô khi họ còn ở nhà riêng tại

Las Vegas.



Anh nhướng mắt liếc nhìn cô, đôi mắt đen như mực hoàn

toàn ẩn vào trong bóng mờ, trong nháy mắt làm cô cảm giác đứng ngồi

không yên.



Ngay lúc này, tuy rằng anh đang yên lặng, nhưng lại khiến cho cô có cảm giác áp bức càng lúc càng tăng.
Nói xong những lời này, Kim Trạch Húc

không hề do dự ký tên mình lên văn kiện đã thảo sẵn, sau đó không hề lưu luyến đứng lên rời khỏi phòng bao.



......



Đến khi Kim Trạch Húc đi ra khỏi phòng, Đàm Dịch Khiêm mới buông bàn tay đặt trên eo Hạ Tử Du ra.



Hạ Tử Du đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lạnh lùng trừng mắt nhìn dáng vẻ

thảnh thơi trên ghế sofa của Đàm Dịch Khiêm, "Anh cố ý bảo tôi tới đúng

không?"



"Đúng!" Đàm Dịch Khiêm không hề phủ nhận.



"Tại sao anh phải làm như vậy?"



Đàm Dịch Khiêm đứng lên, bình tĩnh nói, "Là vì em!"



Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt Đàm Dịch Khiêm, như thể thất vọng mà nói,

"Tôi cho rằng hôm qua tôi đã nói rõ ràng với anh rồi...... Tôi và Kim

Trạch Húc đang ở bên nhau, tôi yêu anh ấy, làm sao anh có thể lợi dụng

tôi để làm tổn thương Trạch Húc chứ?"



Lúc này cô rất rõ ràng, anh không hề biết quan hệ thật sự giữa cô và Kim Trạch Húc.



Sau khi cô tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên thì Đàm Dịch Khiêm mới bắt đầu

điều tra về cô, nếu như anh đã sớm điều tra được quan hệ giữa cô và Kim

Trạch Húc từ phía khách sạn, khi ở Male anh cũng không tức giận đến

thế...... Đương nhiên, anh không điều tra được là vì luật pháp bảo vệ

thông tin khách hàng lưu trú, cho dù anh có là ông chủ thực sự ở phía

sau khách sạn bảy sao cao cấp LLD, anh cũng không thể kiểm tra được

chuyện riêng tư của khách thuê phòng, huống chi rõ ràng khách sạn này là anh vẫn luôn để người bên phía chính phủ Mỹ thay mặt quản lý.



Bất thình lình, Đàm Dịch Khiêm kéo Hạ Tử Du về phía mình, anh bất chợt đè cô lên ghế sofa......



Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại thần trí hoang mang thì đã bị anh đè xuống

dưới, anh khóa chặt hai tay cô, đôi mắt đen giảo hoạt nhìn xoáy vào cô,

còn ẩn chứa một chút u ám dữ tợn nhưng cũng không đến nỗi khiến cô sợ

hãi, anh gằn từng chữ, "Hạ Tử Du, tôi đồng ý để em đi...... Nhưng mà,

tôi lại suy nghĩ, đời người dài như thế, mất mấy năm cũng không thấm vào đâu, trời cao nếu đã cho chúng ta gặp lại nhau chỉ trong chớp mắt, vậy

thì ngoại trừ tiếp tục với nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác!!"