Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 153 : Buổi tối bị lừa đi khách sạn
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Từ ngày Đan Nhất Thuần rời khỏi căn hộ của Hạ Tử Du, cuộc sống Hạ Tử Du cũng trở lại yên tĩnh như bình thường.
Suốt một tuần lễ, Đàm Dịch Khiêm cũng không xuất hiện trong cuộc sống của
cô, Hạ Tử Du mỗi ngày đều giam mình trong phòng, cô thường xuyên nghĩ về con đường mờ mịt mà cô phải đi sau này.
Trong khoảng thời gian
này Hạ Tử Du có gọi điện cho Kim Trạch Húc, lần đầu tiên cô còn có thể
kết nối được điện thoại, nhưng sau đó cô hầu như là cô không thể nào gọi vào điện thoại Kim Trạch Húc được nữa. Cô nhận thấy rõ lần này Kim
Trạch Húc thật sự rất thất vọng về cô, cô vốn muốn giải thích rõ ràng
với Kim Trạch Húc, nhưng sau mấy ngày yên tĩnh suy nghĩ, cô đột nhiên
không còn muốn giải thích gì với Kim Trạch Húc nữa…
Bởi vì giải
thích đã không còn ý nghĩa, cô lại thấy rằng, nếu như lần này Kim Trạch
Húc thật sự không bao giờ quan tâm tới cô nữa, đối với Kim Trạch Húc mà
nói thì đây cũng là chuyện tốt, nói cho cùng những điều Kim Trạch Húc
muốn cô không thể nào cho được, nếu để anh bị tổn thương, chẳng thà
khiến Kim Trạch Húc thất vọng về cô mà dần dần buông tay cô ra.
Thực ra, trong một tuần này cô nên rời khỏi Los Angeles, nhưng trong lòng cô vẫn đang do dự… Không phải bởi vì những lời Đan Nhất Thuần với nói cô
ngày đó mà khiến cô muốn thay đổi quyết định, mà bởi vì cô biết rõ, nếu
cô rời khỏi Los Angeles cô rất khó có thể tìm được một công việc thích
hợp, cô không thể vì giận dỗi nhất thời với Đàm Dịch Khiêm mà khiến cho
nửa đời sau của cô phải chịu cảnh khốn khó.
Cô rốt cuộc có muốn
tiếp tục ở lại Los Angeles hay không? Cô biết rõ Đàm Dịch Khiêm
khôngphải là người thất hứa, nếu cô muốn vào Đàm thị nhất định sẽ không
có vấn đề gì, nhưng mà nếu cô vào Đàm thị, giữa cô và Đàm Dịch Khiêm có
thể hòa bình hay sẽ tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng?
Cô thật sự không muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng với anh nữa.
Những lời nói của Đan Nhất Thuần khiến cô rối trí, cô sợ nếu cô tiếp tục nữa, cô sẽ hành động mất lý trí … Nhưng cô tuyệt đối không thể cho phép mình xuất hiện trong tình trạng như vậy, cô nhất định phải để cho lý trí
chống lại tình cảm trong lòng.
Chiều hôm đó, Hạ Tử Du đột nhiên nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự Đàm thị.
Bộ phận nhân sự hỏi cô bao giờ có thể chính thức đi làm, cô vốn đang do
dự, từ nay về sau có thể ổn định công việc, lại có thể ở lại Los
Angeles, cuối cùng Hạ Tử Du cũng đồng ý nhận lời vào công ty.
Vì vậy, ngày kế tiếp Hạ Tử Du liền đến văn phòng Đàm thị nhận việc.
Hạ Tử Du vốn đã chuẩn bị tinh thần bị các đồng nghiệp trong công ty chế
nhạo khi gặp nhau, nhưng không ngờ cô đi vào công ty giống như những
nhân viên mới, mọi người đối xử với cô khách sáo lễ phép như đối với
đồng nghiệp mới, khiến cho cô đang căng thẳng cũng cảm thấy nhẹ nhõm
không ít.
Cô cảm thấy kết quả như vậy quả thực rất tốt......
--
Ngày thứ ba bước chân vào Đàm thị, cô nhận được điện thoại của chị Dư.
Chị Dư muốn mời cô đến nhà hát nhi đồng xem Liễu Nhiên biểu diễn, cô vui
mừng không thôi, nên cô xin nghỉ lập tức bắt xe đến nhà hát nhi đồng.
Cô đến sân khấu kịch nhi đồng đúng lúc chị Dư và Liễu Nhiên chuẩn bị lên
sân khấu, sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, cô hồi hộp khẩn trương ngồi ở hàng ghế sau nhà hát.
Trước buổi diễn mười phút, chị Dư xuất hiện trước mặt cô.
Cô rất cảm động, vui vẻ nhìn chị Dư, không ngừng nói cám ơn.
Cô tức giận, nhớ lại tính cách bá
đạo của anh, vì muốn đạt mục đích có thể dùng mọi thủ đoạn, cô đành phải lấy điện thoại trong túi của mình ra.
Anh nhận lấy điện thoại di động từ tay cô, không nói hai lời, lập tức ném thẳng xuống đất. Trong
chớp mắt, điện thoại di động đương nhiên bị đập nát tới chia năm xẻ bảy.
Cô không nhịn được gằn từng tiếng gọi to tên của anh: “Đàm Dịch Khiêm!”
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhanh chóng đổ dồn về phía họ.
Anh nhíu mày, thản nhiên nói: “Rất tốt, xem ra là ngày mai em muốn chúng
xuất hiện trên trang bìa rồi, hóa ra em còn gấp hơn cả anh….”
Cô căm hận thốt lên: “Tại sao anh lại ném điện thoại di động của tôi chứ?”
Lúc này anh lấy một chiếc điện thoại mới từ trong người đưa cho cô: “Anh đền em một cái là được.”
Cô nhíu mày: “Tôi không cần!” Cô thật sự tức giận, anh cứ tự ý ném điện
thoại di động của cô như vậy, trong đó có không ít số điện thoại của bạn bè ở Male trong suốt ba năm nay.
Ánh mắt anh lập tức mơ màng,
khóe môi hơi cong lên: “Em có thể không cần… nhưng anh sẽ rất tức giận,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Anh…..”
Biết những chuyện anh nói từ trước tới giờ không phải lời nói suông, cô tức giận nhận lấy điện thoại di động từ tay anh.
Anh cười một tiếng: “Vậy mới ngoan!”
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại đi động anh đưa cho cô, vô tình phát hiện
ra, chiếc điện thoại này giống y hệt chiếc điện thoại anh đang dùng.
Anh nắm lấy tay cô, chân bắt đầu bước đi: "Đi thôi, anh đưa em về!"
Cô không tránh được bàn tay của anh, chỉ có thể đi theo bước chân của anh. Mở address book ra thì phát hiện trong điện thoại của cô chỉ tồn tại
một số điện thoại, mà số điện thoại này cô vẫn luôn nhớ trong những năm
qua nhưng chưa bao giờ lưu trong danh bạ. Đương nhiên đó chính là số
điện thoại của người đàn ông luôn tự cao tự đại trước mặt cô đây.
Bước chân cô hơi chậm lại, tức giận xóa bỏ số điện thoại nọ.
Anh đi ở phía trước, không quay đầu nhìn cô nhưng dường như có thể biết
được lúc này cô đang làm gì, khóe miệng anh cong lên, không nhanh không
chậm nói ra từng chữ: “Cho dù em có xóa bỏ số điện thoại này của anh, bộ nhớ chiếc điện thoại di động này từ nay về sau cũng sẽ không thể lưu số điện thoại của người khác, cũng chỉ có thể nhận được số của anh… Nếu em nghĩ tới việc đổi chiếc điện thoại di động khác, vậy thì tốt nhất em
nên từ bỏ suy nghĩ này đi, bởi vì anh không cho phép.”
Bước chân cô dừng hẳn lại, tức giận hét lên: “Đàm Dịch Khiêm!”
Anh nắm tay cô đi, khóe miệng bình thản như không, cũng không để ý đến việc cô đang tức giận thét lên bên cạnh.
Đêm hôm đó Đàm Dịch Khiêm thật sự chỉ đưa cô về đến phòng trọ, thậm chí
cũng không ở lại trong căn hộ của cô một phút nào đã rời khỏi.
Mấy ngày nay cô luôn trút giận vào chiếc điện thoại trống không này, nhưng
chiếc điện thoại di động này chất lượng tốt đến kinh người, bất kể cô có ném, có quăng quật như thế nào, chiếc điện thoại vẫn hoàn hảo y
nguyên.Hạ Tử Du cũng không còn cách nào, thú vui “hành hạ” điện thoại
cuối cùng cũng mất luôn.
Trừ chuyện này khiến cô cảm thấy phiền não, gần đây cuộc sống của Hạ Tử Du thật sự có thể nói là vô cùng yên tĩnh.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì phần lớn nhân viên của Đàm thị là người Mỹ nên cô đi làm ở đây có phần thoải mái hơn, cho dù ở nơi nào người Mỹ cũng đều
thể hiện sự đáng yêu hài hước, thường xuyên lây nhiễm đến tâm trạng của
cô.