Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 154 : Buổi tối bị lừa đi khách sạn (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Một tuần cứ trôi qua như vậy.
Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối tựa vào ghế sofa trong phòng, trong đầu lại hiện
lên hình ảnh hạnh phúc khi xem Liễu Nhiên biểu diễn trên sân khấu. Lúc
cô làm việc ở Đàm thị, hầu như không có thời gian để nghĩ tới Liễu
Nhiên, nhưng khi trở về nhà, đối mặt với không gian vắng vẻ tĩnh mịch
não nề, cô lại nhớ Liễu Nhiên vô cùng…..
Cô thật sự rất muốn buổi tối có thể ôm đứa trẻ tinh nghịch của cô vào lòng mà ngủ… Cô nhớ đứa
trẻ tinh nghịch của cô ban đêm thường hay đá chăn, hiện giờ mỗi đêm khi
tỉnh lại còn khóc đến bốn năm lần, cô thật sự rất muốn có thể ở bên cạnh đứa trẻ tinh nghịch của cô, chăm sóc cho đứa trẻ tinh nghịch này…
Vào lúc Hạ Tử Du đang nghĩ tới Liễu Nhiên, điện thoại di động của Hạ Tử Du
suốt một tuần qua không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng có ai gọi tới, bỗng nhiên đổ chuông.
Suy nghĩ bị cắt ngang, Hạ Tử Du đưa tay cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thoáng qua.
Trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy một số điện thoại, chính là số
điện thoại duy nhất có thể xuất hiện ở đây, Hạ Tử Du giả vờ như không
nghe thấy, lập tức ném chiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà một giây sau trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên một tin nhắn.
Cô nhặt chiếc điện thoại lên, nội dung của tin nhắn hiển thị trên màn hình: "Hội sở Lolene, em qua đây......"
"Thần kinh!" Cô nói thầm một tiếng, rồi lại ném chiếc điện thoại sang một bên.
Nhưng mà, trong một giây tiếp theo, cô nhớ lại ngày hôm nay lúc ở bộ phận
quan hệ xã giao vô tình nghe thấy họ nói tối nay Đàm Dịch Khiêm có một
buổi họp xã giao quan trọng ở hội sở Lolene mà ánh mắt của cô lại liếc
nhìn chiếc điện thoại di động một lần nữa.
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đang ở bữa tiệc xã giao với đối tác, anh muốn cô tới, không phải vì công việc chứ?
Nhưng cô nhớ lại lần trước anh lừa cô đi gặp Kim Trạch Húc, trong lòng cô lại tràn đầy căm phẫn, quyết tâm không để ý đến anh, cô đứng dậy đi thẳng
vào phòng tắm.
Cô vốn muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng sau khi ra
ngoài lại phát hiện màn hình điện thoại di động lại lóe sáng, cô cầm
điện thoại di động lên theo bản năng, nhìn lướt qua màn hình, thấy trên
màn hình điện thoại lại xuất hiện một tin nhắn nữa.
“Xem ra là em muốn anh cho người tới đón em?”
Đọc xong tin nhắn, Hạ Tử Du buồn bực cầm điện thoại di động trong tay, nghĩ lại thái độ cố chấp của Đàm Dịch Khiêm từ trước tới nay đều nói một
không hai, cuối cùng Hạ Tử Du không còn cách nào khác đành thay bộ áo
ngủ bằng bộ trang phục công sở đi làm.
Lên Taxi, Hạ Tử Du đi thẳng tới hội sở Lolene.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Hạ Tử Du, như thể lần trước, dẫn cô tới căn phòng của Đàm Dịch Khiêm.
E sợ đối tác bao phòng riêng để họp mặt, Hạ Tử Du nhìn lướt qua trang phục của mình, sau đó mới gõ cửa phòng.
"Vào đi!" Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du nhẹ nhàng vặn nắm tay cửa, cánh cửa mở ra hình ảnh đập vào mắt cô là Đàm Dịch Khiêm đang nói chuyện cùng khách hàng.
Đàm Dịch Khiêm uể oải dựa vào thành ghế sofa bằng da thật màu xanh thẫm, cà vạt đã được nới lỏng, cúc áo thứ nhất trên áo sơ mi trắng đã được cởi
ra, từ xa nhìn lại dường như không còn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày của anh nữa, ngược lại còn có vài phần quyến rũ lạ thường.
"Tổng giám đốc Đàm, nếu ông đã có mỹ nữ làm bạn, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi...... Ngày mai tôi sẽ đến Đàm thị kí hợp đồng này với ông, tôi xin phép đi trước!”
Thư ký đi cùng khách hành lúc rời khỏi không quên liếc nhìn Hạ Tử Du, Hạ Tử Du có chút không kịp phản ứng, lại không thể làm gì khác hơn ngoài lúng túng cười với khách hàng.
Sau khi thấy khách hàng đã rời khỏi, bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình
Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng quyết định xoay người.
Đúng lúc Hạ Tử Du xoay người chuẩn bị đi, giọng nói trầm khàn của Đàm Dịch Khiêm lại vang lên: “Đi đâu đó?”
Cô xoay lưng về phía anh, nói thật: “Tổng giám đốc Đàm, tôi chỉ là một
nhân viên hành chính nho nhỏ, coi như anh tìm tôi vì công việc, cũng
giây sau, cô đã bị anh ôm đặt lên giường, hai chân thon dài như thể song sắt vắt ngang kẹp chặn hai bên hông cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ phản
ứng, anh đã cúi đầu phủ lên đôi môi mềm mại của cô lần nữa, điên cuồng
chiếm đoạt hơi nước ngọt ngào trong môi cô.
Cô cảm thấy không khí trong phổi trở nên mỏng manh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, thân
thể nhẹ bỗng như đám mây trôi, lơ lửng không chạm tới mặt đất.
Anh càng hôn cô, mới phát hiện ra anh càng muốn ôm người phụ nữ này trong ngực nhiều hơn anh tưởng tượng.
Cô không thể nào nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng, bị
anh cuồng nhiệt tách hai chân ra, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh
thoảng chạm vào đáy quần lót mỏng manh, đối với cô mà nói so với đi
thẳng vào thì đây đúng là kích thích mãnh liệt.
Anh nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa với cô, ánh mắt đen láy nhìn cô thật lâu.
Cô đề phòng nhìn lại anh, cố gắng lý giải ánh mắt đầy hàm ý của anh, nhưng ngay một giây tiếp theo, cô phát hiện mình sai rồi, anh nhìn cô thật
lâu là muốn dời sự chú ý của cô, lúc này anh đã thành công trong việc
loại bỏ thứ đồ duy nhất còn sót lại trên người cô.
Cô kinh ngạc
hô lên một tiếng, trước sau đã không kịp trở tay, cô như thể một con mồi đang được anh để mắt tới, cô không còn cách nào có thể điều khiển bản
thân mình được nữa.
Anh yên lặng nhìn cô, nhanh chóng cởi bỏ tất
cả quần áo trên người, không chút tiếc rẻ để lộ ra thân thể hoàn hảo
cường tráng, mỗi tấc bắp thịt đều tràn đầy sức mạnh nhiệt huyết sục sôi.
Cô bắt đầu luống cuống đẩy anh ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng anh cởi
quần áo, cô hoàn toàn không còn kịp phản ứng nữa, anh đã cúi người nâng
cặp mông trắng như tuyết của cô, cầm lấy vật nóng bỏng của anh kề sát
vào nơi mềm mại của cô.
Dường như anh cũng khó có thể kiềm chế
được bản thân, bàn tay to lớn đè chặt cặp mông xinh đẹp của cô xuống,
mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể cô, lúc anh mạnh mẽ xỏ
xuyên vào trong cô, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh, cô dần
dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu.
"A......" Cô thở gấp một hơi, không thể
che giấu được khoái cảm đang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của anh đang chôn thật sâu trong cơ thể cô, làm nóng bỏng nơi
mềm mại nhất trên cơ thể cô.
Anh không vì vậy dừng động tác lại, mà gần như để mặc cho khát vọng thân thể mà đòi hỏi điên cuồng …..
Nhất thời cô không thể nào chống đỡ nổi, mười ngón tay nhỏ ngắn bấm thật sâu vào cánh tay dài của anh: “Đừng…..”
Anh gần như không hề cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay do bị mười ngón tay cô bấu chặt, cũng đoán trước được cô sẽ không thể nào thích ứng
nổi, anh áp chế sự nóng nảy của mình xuống, cúi người ghé môi vào tai cô ngạo mạn nói: “Nói với anh, em chỉ thuộc về một mình anh!”
"Tôi......" Cô do dự, lúc này cô biết rõ không thể nói dối anh, nhưng lý trí lại
nói cho cô biết cô không thể tiếp tục dây dưa với anh, như vậy sẽ chỉ
khiến cho cô càng lún sâu.
Thấy cô do dự, ánh mắt anh có chút
buồn bã, thắt lưng đột ngột như như lưỡi dao sắc bén xuyên vào nơi mềm
mại của cô từng nhát một, không chừa cho cô một con đường lui nào.
Cảm giác đau đớn lúc ban đầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sung sướng, như thể một cái hang sâu không nhìn thấy đáy, dẫn dụ cô tự chui đầu vào lưới, cho dù bản thân có thể sắp bị hủy diệt, hoặc bị anh xé thành từng mảnh nhỏ, lúc này đây cô chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim của mình.
"Nói cho anh biết, em chỉ thuộc về một mình anh!" Anh cắn răng, nói ra lần
nữa. Phải biết rằng, lúc này cô đang siết chặt anh đến cỡ nào, đối với
anh mà nói đây chính là thử thách rất quan trọng trong việc kiềm chế
chính mình.
Cô từ từ nhắm mắt lại, như thể đứa trẻ nhỏ bất lực,
hai tay nhỏ bé ôm chặt sau gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, như thể đây là lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng cô cho phép bản thân
mình buông thả như vậy, cô nghẹn lời nói: “Em chỉ thuộc về một mình
anh…”
Anh yêu thương nhìn cô, hôn lên bờ môi đang khẽ run rẩy của cô, một giây sau anh ôm chặt lấy cô, nhấn vào thật sâu…..