Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 155 : Gia đình hạnh phúc

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Gió ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ cuốn tấm rèm cửa sổ màu nhạt lên, làn gió êm dịu mơn trớn lên hai người đang ngủ say trên giường.



Hạ Tử Du tỉnh lại sau giấc ngủ say, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm uể oải ra.



Cô muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn vỡ ra thành từng mảnh, cả người đau đớn không dứt.



Bỗng dưng trong đầu cô hiện lên hình ảnh kiều diễm trong phòng tối hôm qua,

hai gò má cô lập tức đỏ hồng, nghiêng đầu liếc nhìn ai đó đang ngủ rất

say ở bên cạnh, một cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực.



Cô đẩy anh một cái, "Đàm Dịch Khiêm......"



"Hử?" Người đàn ông bên cạnh hôm qua rõ ràng tiêu hao quá nhiều thể lực nên

bây giờ là lúc bổ sung, chỉ mơ hồ đáp lại cô một tiếng.



Cô nhíu mày, nhất định phải gọi anh ta tỉnh lại: "Đàm Dịch Khiêm!!"



Anh lật người sang một bên, vươn bàn tay to lớn kéo cơ thẻ nhỏ xinh của cô

ôm vào trong ngực, giọng nói nhẹ như thở khàn khàn nửa tỉnh nửa mơ:

“Đừng ầm ĩ!”



Cho dù trong lúc ngủ mơ anh cũng bá đạo không tưởng nổi.



Cô cố gắng gạt bàn tay của anh đang để trên vòng eo trần trụi của mình,

nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ khác biệt quá lớn khiến cô không thể đẩy anh ra, cố gắng mấy lần đều không có hiệu quả, cuối cùng cô chỉ có

thể ngoan ngoãn duy trì tư thế vùi trong ngực anh.



Triền miên quá độ để lại hậu quả khiến cô không còn hơi sức để chống cự lại anh, dần

dần cô vùi trong ngực anh ngủ thiếp đi lần nữa.



......



Hạ Tử Du tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, cô miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện anh vẫn nằm bên cạnh cô.



Đàm Dịch Khiêm đã biết Hạ Tử Du tỉnh lại, anh không lên tiếng vì muốn xem cô sẽ có phản ứng như thế nào.



Hạ Tử Du lại cố gắng dịch bàn tay của Đàm Dịch Khiêm đang ôm chặt cô ra,

ngay lúc này, bên tai cô lại truyền đến giọng nói lười biếng của Đàm

Dịch Khiêm: “Quá trưa rồi, hôm nay chúng ta không cần phải ra ngoài!”



Phát hiện Đàm Dịch Khiêm đã tỉnh, gương mặt Hạ Tử Du nhất thời ửng hồng như

trứng tôm chín mọng, cô vừa cáu vừa thẹn nói với anh: “Ai muốn ở đây với anh!”



Anh cười nhẹ nói: "Anh không buông em ra, em rời khỏi thế nào được?"



Hạ Tử Du cao giọng nói: "Anh trở nên vô lại như vậy từ lúc nào vậy?"



Nụ cười trên khóe miệng anh càng thêm gian xảo: “Nếu không vô lại như thế, tối hôm qua em sẽ chịu nói thật với anh sao?”



Trong đầu thoáng hiện cách “Xử phạt về thể xác” mà anh dùng tối hôm qua để ép cô nói thật, Hạ Tử Du xấu hổ đến nỗi hận không tìm được cái hang để

chui vào: “Tôi không thèm nói với anh nữa!”



Anh lật người lại, đè cô dưới cơ thể mình, ánh mắt gian tà cùng giọng điệu ung dung thảnh

thơi: “Anh lại rất muốn trò chuyện với em, cũng đã lâu rồi không ôm em

mà nói chuyện như thế này.”



Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể ai đó

dường như tăng vọt trong chớp mắt, nhớ lại tối hôm qua anh ta đòi hỏi

như hổ đói, cô sợ hãi từ chối anh: “Đừng như vậy…..”



Anh cười xấu xa nói, "Đừng thế nào cơ?"



Biết rõ còn hỏi, cô trừng mắt lườm nhìn anh, lại phát hiện ai đó vẫn đang

ung dung ngắm nhìn gương mặt thẹn thùng ửng đỏ của cô, cô nhấc chân

giáng cho anh một cú đề phòng sắc lang.



Một giây sau: "A......" Thân dưới bị người phụ nữ nào đó bất ngờ huých mạnh, có người đau đớn đến độ phải thét lớn một tiếng.



Cô nhân cơ hội này đẩy anh đang nằm trên người cô ra rồi nhảy xuống

giường, đắc ý liếc mắt nhìn anh. Xem anh còn phách lối đến bao giờ!



Anh không động đậy gì cả, chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt đen khóa chặt lên người cô.



Cô nhặt quần áo dưới đất lên mới phát hiện đồ có thể mặc được không nhiều

lắm, thứ duy nhất có thể mặc lên người phỏng chừng cũng chỉ có chiếc áo

sơ mị nhăn nhúm bị rơi dưới đất.



Cô tức giận nhặt áo sơ mi của

anh mặc lên người mình, sau đó không thương tiếc chà đạp tất cả quần áo

của anh không còn ra hình dạng gì nữa.



Sau những sự việc xảy ra tối hôm qua, cô không quên đắc ý liếc anh một cái nữa.
chóng thu về, vội vàng trả lời: “Bác sĩ đã cho cô Ngôn Tư uống thuốc,

đã hạ sốt rồi ạ.”



Đàm Dịch Khiêm khẽ gật đầu: "Cô lui xuống đi!"



Nghe người giúp việc nói Liễu Nhiên đã hạ sốt, lúc này Hạ Tử Du mới thở phào nhẹ nhõm.



Ngay lúc này, giọng nói của bà Đàm khẽ gọi Đàm Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm......"



Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể Hạ Tử Du bỗng chốc lại căng thẳng lần

nữa, cô chợt ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy bà Đàm đang bước ra từ

phòng khách biệt thự, từ từ đi đến trước mặt cô.



Khuôn mặt bà Đàm vốn mang theo nụ cười từ ái, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Du, gương mặt tươi cười kia dường như cứng lại, cuối cùng bà đưa mắt nhìn mười ngón tay

đan xen của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du.



Muốn thoát khỏi không khí lúng túng, Hạ Tử Du lên tiếng chào bà Đàm trước: "Viện trưởng!"



Bà Đàm thu lại vẻ mặt cứng nhắc, vui vẻ nở nụ cười, "Tiểu Du cô đến rồi à......Tới thăm Ngôn Ngôn đúng không? Mau vào đi thôi!"



Đàm Dịch Khiêm chỉ lạnh lùng nhìn mẹ mình, dắt tay Hạ Tử Du đi vào biệt thự.



Lúc cùng nhau lướt qua bà Đàm, Hạ Tử Du cảm thấy rõ ràng nụ cười của bà Đàm tràn đầy đối địch, Hạ Tử Du không kiềm được thoáng rùng mình.



Đàm Dịch Khiêm dắt Hạ Tử Du lên tầng hai, đi thẳng đến phòng con gái.



Lần đầu tiên đi vào phòng con gái, Hạ Tử Du để ý thấy phòng này thông với

phòng của Đàm Dịch Khiêm, điều này không khỏi khiến Hạ Tử Du suy nghĩ về những điều Đan Nhất Thuần nói.



Đàm Tâm đang ngồi ở mép giường

chăm sóc cho Đàm Ngôn Tư, bất ngờ nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du xuất hiện, cô đứng lên, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du như

không thể tin được.



Hạ Tử Du đang suy nghĩ về những lời nói của

Đan Nhất Thuần, chợt nhìn thấy ánh mắt thù hằn của Đàm Tâm, cô hốt

hoảng, muốn rút tay khỏi Đàm Dịch Khiêm theo bản năng, nhưng Đàm Dịch

Khiêm lại nắm chặt lấy tay cô cũng không cho phép cô lùi bước.



Không để Hạ Tử Du kịp mở miệng chào hỏi, Đàm Tâm tức giận lớn tiếng: “Hạ Tử

Du, ai cho cô xuất hiện ở đây? Cô đi ra ngoài cho tôi!”



Sớm dự

đoán được sẽ xuất hiện những tình huống như thế này, trong lòng Hạ Tử Du đã sớm chuẩn bị, nhưng lúc này lại luống cuống chỉ biết đứng im tại

chỗ.



Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày lại, "Tôi nhớ rõ có một số chuyện tôi đã bảo chị Dư chuyển đến mọi người rồi.”



Đàm Tâm tức giận nói: “Dịch Khiêm, chẳng nhẽ em đã quên ba năm trước người

phụ nữ này đã đối với em như thế nào sao? Hơn nữa cô ta lại là con gái

của Kim Nhật Nguyên, bây giờ ba phải nằm viện chẳng phải do bị Kim Nhật

Nguyên làm hại hay sao?”



Lúc này bà Đàm bước vào trong phòng,

giận dữ mắng con gái: “Đàm Tâm, Ngôn Ngôn đang bị bệnh, con hô to gọi

nhỏ cái gì? Có chuyện gì ra ngoài nói.”



Đàm Tâm bất đắc dĩ kìm nén tức giận.



Bà Đàm đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khẽ nói: “Dịch Khiêm, bác sĩ vẫn còn ở đây chờ con…. Tiểu Du hiếm khi đến đây, chúng ta để Tiểu Dư bên Ngôn

Ngôn đi.”



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng trả lời mẹ, "Mọi người đi ra ngoài trước đi!"



Ngay sau đó bà Đàm kéo Đàm Tâm rời khỏi phòng.



Đợi hai mẹ con họ Đàm đi khỏi, Hạ Tử Du tránh khỏi Đàm Dịch Khiêm, lúc này

ánh mắt mới có cơ hội nhìn Đàm Ngôn Tư đang ngủ say trên giường.



Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng vịn lấy bả vai Hạ Tử Du, nói dịu dàng, "Trẻ con bị sốt cũng là chuyện bình thường, em đừng quá lo lắng, dù gì bây giờ cũng đã hạ sốt rồi………. Anh đi nói chuyện với bác sỹ, em ở đây với Liễu Nhiên đi, anh sẽ trở lại liền.”



Hạ Tử Du gật đầu.



Đàm Dịch Khiêm cúi đầu khẽ hôn lên má Hạ Tử Du, ngay sau đó rời khỏi căn phòng.



Hạ Tử Du ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt trẻ con của Liễu Nhiên vừa

mới hạ sốt nhưng vẫn còn đỏ bừng, nước mắt đau lòng trong nháy không

kiềm chế được mà tuôn trào. "Liễu Nhiên......" Cô ngồi tựa vào cạnh

giường, giọng nói đã nghẹn ngào run rẩy.



Liễu Nhiên đã hạ sốt, bộ dạng ngủ rất ngây thơ đáng yêu, Hạ Tử Du nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán Liễu Nhiên, không nhịn được hôn lên trán con gái.