Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 156 : Gia đình hạnh phúc (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Đàm Dịch Khiêm rời khỏi căn phòng chưa tới hai phút, Đàm Tâm đã trở lại lần nữa, cô đi thẳng tới trước mặt Hạ Tử Du, vì không muốn đánh thức Liễu

Nhiên mà hạ giọng nói nhỏ: “Hạ Tử Du, cô nên xuất hiện ở đây, mời cô đi

cho!”



Hạ Tử Du đứng lên, bình tĩnh nói, "Xin lỗi, tôi là mẹ Liễu Nhiên, tôi có quyền đến thăm con gái mình!”



Đàm Tâm nhất thời tức giận, "Da mặt của cô đúng là dày thật, bây giờ còn

dám đến nhà chúng tôi! Tôi thật sự tò mò không biết rốt cuộc cô đã dùng

thủ đoạn gì để có thể trở lại bên cạnh Dịch Khiêm?”



Đã quen với vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai châm chọc, Hạ Tử Du không hề tức giận, giọng

nói cô vẫn thản nhiên như bình thường: “Tôi tới đây chỉ để thăm Liễu

Nhiêm, Cô Đàm đừng hiểu lầm, tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”



Đàm Tâm

khinh bỉ nói: “Cô rời khỏi đây ngay sao? Cô đừng nghĩ rằng tôi không

biết, Đan Nhất Thuần vì cô trở về mà bị buộc phải rời khỏi Dịch Khiêm.

Tôi nói cho cô biết, coi như Dịch Khiêm đưa cô về nhà họ Đàm, nhưng gia

đình chúng tôi không bao giờ chấp nhận cô đâu!”



Không ai biết

được, sự tức giận lúc này của Đàm Tâm thật ra là còn kèm theo lo lắng về chuyện Robert bảo vệ cho Hạ Tử Du lúc ở Male.



Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Dù cô có tin hay không, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chen vào

giữa chuyện tình cảm của Cô Đan và Đàm Dịch Khiêm.”



Từ sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của bà Đàm: “Vậy sao?”



Đúng lúc này, bà Đàm đi vào phòng.



Hạ Tử Du lạnh nhạt nhìn bà Đàm, không thẹn với lương tâm nói, "Nếu viện trưởng không tin có thể đi hỏi Cô Đan."



Khuôn mặt bà Đàm đã không còn nụ cười như trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bà hùng

hổ dữ tợn mà nhìn Hạ Tử Du, giọng nói tỏ rõ căm ghét: “Dĩ nhiên hỏi gì

Đan Nhất Thuần nó cũng không nói, Đan Nhất Thuần không như cô, con bé

không biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Dịch Khiêm như cô…..”



Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Viện trưởng......"



Lúc này Đàm Tâm cắt ngang lời Hạ Tử Du: “Mẹ, con đã nói rồi, Hạ Tử Du cũng

giống như dịch bệnh, chỉ cần nơi nào có cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ

chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả…. Hai hôm nay Dịch Khiêm không về nhà ngủ

chắc chắn có liên quan tới cô ta, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta chủ động quyến rũ Dịch Khiêm, con đoán hai ngày nay có lẽ cô ta muốn

dùng thân xác để cố gắng níu kéo Dịch Khiêm thôi.”



Từ trước tới

nay Hạ Tử Du vẫn luôn kính trọng mẹ con nhà họ Đàm, nhưng lúc này lại

nghe thấy những lời vu oan dơ bẩn từ miệng Đàm Tâm, rốt cuộc Hạ Tử Du

không thể kìm nén, cô lạnh giọng nói: “Đúng, đúng là trong hai ngày nay

tôi ở bên Đàm Dịch Khiêm, nhưng tôi không muốn dây dưa với Đàm Dịch

Khiêm, mà chính là Đàm Dịch Khiêm bám chặt lấy tôi. Nếu không muốn tôi

tiếp tục dây dưa với Đàm Dịch Khiêm, thì hãy tự đi nói với Đàm Dịch

Khiêm đi.”



Nói xong những lời đó, đôi mắt Hạ Tử Du đã uất ức đến

ửng hồng, rồi không để ý đến mẹ con họ Đàm nữa, mở cửa bước chân ra khỏi phòng.



Hạ Tử Du vừa xoay người đi ra, nước mắt lập tức không

kiềm chế được mà tràn ra khóe mắt, bởi vì tầm mắt mơ hồ, lúc cô đi ra

khỏi phòng vừa vặn gặp Đàm Dịch Khiêm đang đi ngược trở lại định bước

vào phòng, hai người đụng vào nhau, may là Đàm Dịch Khiêm kịp thời đỡ

lấy Hạ Tử Du nên mới không khiến cô té ngã bị thương.



Hạ Tử Du

ngước lên nhìn Đàm Dịch Khiêm bằng đôi mắt mơ hồ ngấn nước, lúc này cô


Anh thấy cô vẫn tiếp tục im lặng, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào trong ngực,

"Đừng nói những lời chẳng hạn như em đang yêu Kim Trạch Húc với anh, nếu không anh sẽ rất tức giận đấy, nhưng anh cho phép em nói ra những điều

còn chưa hài lòng về anh, nếu em có chuyện không hài lòng về anh hoặc

không có lòng tin tưởng vào tương lai của chúng ta, vậy thì anh nhất

định sẽ khiến cho em hài lòng, để em có thể tràn ngập lòng tin vào tương lai chúng ta.”



Ngay lúc này, cô đột nhiên nghẹn ngào bật khóc, "Hu......" Tại sao lúc này mỗi lời anh nói đều khiến cô không thể khống chế suy nghĩ muốn ở bên anh mãi mãi?



Anh hôn nhẹ lên hàng mi dài thấm đầy nước mắt của cô, lẳng lặng ôm chặt lấy cô.



Bất ngờ, "Hu hu......"



Trong phòng truyền đến tiếng khóc tỉnh dậy của Liễu Nhiên.



Hạ Tử Du lập tức bật dậy rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.



Bước nhanh vào phòng trong, thấy khuôn mặt Liễu Nhiên vừa tỉnh dậy còn đang

ngỡ ngàng mờ mịt, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên vào trong ngực an ủi, "Con gái

ngoan....."



Liễu Nhiên ngây thơ dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn

chằm chằm vào Hạ Tử Du: “Mẹ?” Thật ra Liễu Nhiên không có khái niệm rõ

ràng với chữ “mẹ” này, con bé chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là một cách gọi của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du hôn xuống hai bầu má của Liễu, ngay sau đó mặc cho Liễu Nhiên một bộ quần áo khác.



Sau khi tỉnh lại Liễu Nhiên không nhìn thấy ai nên sợ hãi mà khóc, sau khi

nhìn thấy Hạ Tử Du, Liễu Nhiên cũng dần dần không còn sợ hãi nữa, cô bé

vừa cười vừa nói: “Mẹ, Ngôn Ngôn có thể tự mặc.”



Nhìn thấy con

gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hạ Tử Du đã quên hết đi những chuyện phiền

não trong đầu, trên gương mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào.



Đàm Ngôn Tư mặc quần áo tử tế xong đúng lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào trong phòng, Đàm Ngôn Tư vui mừng gọi, "Ba ——"



Đàm Dịch Khiêm đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy Đàm Ngôn Tư, âu yếm

hôn lên hai má Đàm Ngôn Tư, hai hàng lông mày của Đàm Dịch Khiêm tràn

đầy tình thương của cha: “Bây giờ con còn cảm thấy khó chịu không?”



Đàm Ngôn Tư lắc đầu, "Có ba ôm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn không hề khó chịu." Đã

hoàn toàn hạ sốt nên Liễu Nhiên trở lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.



Hạ Tử Du đứng dậy, nhìn hình ảnh ấm áp lúc này của hai người, trong đáy

lòng cô thật sự cảm kích Đan Nhất Thuần.... Ba năm qua cô không thể chăm sóc cho Liễu Nhiên, Đàm Dịch Khiêm đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến đứa nhỏ, mà Đan Nhất Thuần lại có thể dạy dỗ Liễu

Nhiên tốt đến như thế.



Đàm Dịch Khiêm nói với Liễu Nhiên không

lạnh lùng như thể lúc nói chuyện với nhân viên, anh từ tốn hỏi Liễu

Nhiên: “Có đói bụng không, ba mẹ đưa con ra ngoài ăn cơm.”



Liễu Nhiên gật đầu.



Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.



Đầu tiên Hạ Tử Du cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó đưa tay ôm lấy Liễu Nhiên,

vui vẻ nói, "Đi thôi, Liễu Nhiên, mẹ dẫn con đi ăn món ngon......"



Liễu Nhiên nhoài người về phía trước ngực Hạ Tử Du, cười ngọt ngào.



Đàm Dịch Khiêm bước đến bên cạnh Hạ Tử Du, tự nhiên ôm lấy vòng eo Hạ Tử Du.



Trong lòng Hạ Tử Du vui sướng khi nhìn gương mặt con gái trong lòng, cô cảm kích nhìn Đàm Dịch Khiêm, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.