Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 157 : Cô nói cho anh biết về tình trạng cơ thể của mình

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Tại nhà trọ.



"Nòng nọc nhỏ bơi rồi bơi, thì phát hiện một con cua thật lớn, trông thấy con cua bụng trắng ấy nòng nọc nhỏ liền bơi tới lớn tiếng gọi mẹ, nhưng con cua cái lại quơ quơ hai cái càng to, cười lớn nói, ‘xin lỗi, bạn nhỏ

nhận lầm rồi’......"



Chuyện cổ tích còn chưa kể xong, Liễu Nhiên đã chìm vào giấc ngủ.



Thấy dáng vẻ yên tĩnh bình yên của Liễu Nhiên lúc ngủ, Hạ Tử Du cúi đầu hôn

nhẹ lên gò má Liễu Nhiên, sau đó kéo chăn lên đắp cho con gái.



Lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng, thân thể lại đột nhiên bị một người ôm lấy từ đằng sau.



Người phía sau rõ ràng chính là Đàm Dịch Khiêm, bởi vì hơi thở anh rất nhẹ,

lại luôn dễ chịu, thoang thoảng quấn quít quanh người cô.



Cô nhẹ nhàng ngọ nguậy người, không muốn đánh thức Liễu Nhiên đang ngủ say, cô đành phải khẽ nói, "Anh buông ra......"



Anh chống cằm lên bả vai mảnh khảnh của cô, giọng nói quyến rũ kèm theo chút xấu xa, "Không buông!!"



Cô hơi nhíu mày, "Anh đừng như vậy......"



Anh di chuyển từ vai đến gần cổ hít lấy mùi hương cỏ chanh thoang thoảng

trên người cô, khẽ nói, "Bây giờ anh không có nhà để về, em có thể thu

nhận anh không?"



Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn anh, nếp

nhăn ở giữa hàng mày vẫn không giãn, lạnh nhạt nói, "Chúng ta tối nhất

nên nói chuyện cho rõ ràng đi!"



Anh xấu xa cong khóe môi, "Không có gì cần nói...... Tối nay anh sẽ ở lại chỗ em."



Cô giật mình ngạc nhiên.



Anh nhếch môi cười xoay người đi vào phòng tắm.



Cô muốn cất bước đuổi theo anh, nhưng anh đã đi vào phòng tắm.



Cô ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, nội tâm lo lắng không thôi.



Bây giờ nên làm gì?



Sự kiên định ban đầu của cô dường như bởi vì quan hệ của họ bây giờ mà

càng ngày càng đi ngược lại, nhưng cô vẫn không có dũng khí nói cho anh

biết sự thật......



Vừa rồi ở nhà hàng dùng cơm, Liễu Nhiên nói

rằng họ có cảm giác ấm áp thoải mái khiến cho cô thất thần, cô đã cho

rằng khoảnh khoắc đó họ thật sự chính là một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ.


Mặt của cô nhanh chóng bị phủ hai đám mây hồng, gò má bắt đầu nóng rực, cô lập tức ngượng ngùng xoay đầu sang một bên.



Anh phì cười, "Không cần phải xấu hổ...... Về sau, cuộc sống như thế của chúng ta còn rất dài."



Cô xoay đầu lại, nhìn anh lần nữa.



Anh tựa như ma vương trong đêm tối, hoàn toàn làm cho người ta biết anh

nguy hiểm, nhưng vẫn cứ dễ dàng mà có thể mê hoặc lòng người.



Anh vươn tay chậm rãi từ từ cởi ra nút áo ngủ của cô......



Cô nín thở muốn kháng cự anh, nhưng lại bị một nụ hôn hoặc là một ánh mắt

kiên định của anh dễ dàng làm cho nhiễu loạn nội tâm, dần dần, không còn nghe theo sự khống chế nữa, cảnh tượng kiều diễm nở rộ trong bóng đêm

dày đặc......



-



Nửa đêm, cô bị tiếng khóc của Liễu Nhiên làm tỉnh giấc.



"Mẹ, mẹ......"



Liễu Nhiên ngồi bật dậy khóc rống, như thể còn đang trong cơn ngủ mơ, Liễu

Nhiên vẫn không mở mắt ra, nhưng lại đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du.



May mắn là lúc này cô cũng đang ở cạnh Liễu Nhiên, cô ôm Liễu Nhiên vào

trong ngựcthật chặt, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan nào, con gái, mẹ đang ở

cạnh con đây......"



Trong giấc mộng Liễu Nhiên như thể đã tìm được chỗ dựa, sau một hồi khóc thét cuối cùng cũng từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.



Sau khi nhẹ nhàng dỗ dành cho Liễu Nhiên ngủ, Hạ Tử Du mới phát hiện không biết cô đã trở lại giường mình từ lúc nào.



Kéo chăn qua đắp cho con, cô dè dặt cẩn thận bước xuống giường, rồi khẽ đóng cửa phòng.



Ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ rọi vào ghế sofa, thân thể cao lớn của anh lúc này nằm trên ghế sofa, có vẻ không thoải mái lắm.



Cô nhẹ nhàng di chuyển đến cạnh ghế sofa, như chưa từng thấy dáng vẻ chịu

khổ này của anh, cô đứng dậy đi vào phòng ôm tới một cái mền lông, nhẹ

tay phủ lên người anh.



Cô thích quan sát dáng ngủ của anh, đã ba

mươi tuổi rồi mà còn như thể một đứa trẻ ngây thơ, khuôn mặt hoàn toàn

vô hại không có vẻ kiêu ngạo phách lối như thể thường ngày.



Cô ngồi ghé vào ghế sofa, lẳng lặng nhìn anh.



Bỗng dưng, lòng của cô dâng lên từng cơn chua xót, cô đứng dậy, không cho

phép mình quyến luyến thêm nữa, cô lại quay trở về phòng của con.