Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 159 : Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Trời chưa tối Hạ Tử Du đã lên giường nằm.
Cô nằm nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn được ngủ một giấc yên lành, nhưng trong
đầu cô lại cực kì rối loạn, trằn trọc trở mình qua lại, cuối cùng cô
ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay cô không nhận, lòng cô đột nhiên rất chua, rất đắng......
Suốt cả một tháng lẻ hai mươi ba ngày anh không hề xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô không hiểu bây giờ anh còn gọi điện thoại cho cô làm gì?
Anh muốn giễu cợt cô ngây thơ, hay là đang muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mát bất lực lúc này của cô đây?
Cô thừa nhận, tại cô quá ngu ngốc mới có thể nghĩ rằng giữa họ rốt cuộc có thể xoay chuyển......
Khi cô gạt hết mọi suy nghĩ nằm xuống giường một lần nữa, bên ngoài cửa phòng cô đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật.
Cô nhất thời phát hoảng, bởi vì ngoài cô ra sẽ không còn ai ra vào nhà trọ này nữa, mà lúc này có người gõ cửa phòng cô, chứng minh người này đã
mở cửa đi vào nhà trọ......Nên, người tới rõ ràng là....
Nghĩ đến sự thật này, động tác đang định bước xuống giường đi mở cửa của cô bỗng khựng lại.
Giọng nóivang lên ngoài cửa phòng quả nhiên là giọng nói trầm thấp quyến rũ của Đàm Dịch Khiêm, "Tử Du, là anh!"
Nghe giọng anh lúc này hốc mắt cô bỗng chốc nhuộm đỏ, cô cắn môi thật chặt, không để ý tới anh.
Giọng của anh còn trầm hơn cả vừa rồi, "Mở cửa, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Cô vốn định đưa tay ôm đầu trốn trong chăn làm như không nghe thấy gì hết, nhưng cô biết, nếu cô thật sự làm như vậy, cô chỉ sẽ càng thêm xem
thường mình, bởi vì điều này sẽ làm cho anh cảm thấy cô đang giận anh,
ngược lại sẽ khiến cô mất tự tôn của chính mình.
Sau khi liên tục hít sâu hai hơi, cô lau đi nước mắt quanh khóe mi, bước xuống giường, cuối cùng cũng mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa phòng là bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, vẫn phong trần ngạo nghễ như trước.
Cô lạnh nhạt đón lấy đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh, bình tĩnh cất lời nói, "Đã trễ thế này, có chuyện gì không?"
Ánh mắt anh dừng lại trên hốc mắt ửng hồng của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Tại sao không nhận điện thoại của anh?"
Cô không muốn viện lý do nào khác, nói lạnh nhạt, "Ồ, anh tìm tôi có việc à?"
Giọng anh nói nhẹ nhàng từ tốn, "Anh muốn nói tiếp chủ đề lần trước chúng ta chưa nói xong."
Lúc này, cô nhìn anh, cau mày, "Lần trước chúng ta có chủ đề chưa nói xong sao?"
Anh nghe ra chút cảm xúc gì đó trong lời nói của cô, nhẹ giọng đáp, "Xin
lỗi, trong khoảng thời gian này anh đang bận một chuyện rất quan trọng."
Đến lúc này, cô mới ý thức được vừa rồi cô đã phơi bày hết tâm tình của
mình trong lời nói, cô nuốt nghẹn một ngụm nước xuống cổ họng, sau khi
ổn định cảm xúc của sự chua xót dâng lên từ đáy lòng, cô từ tốn nói,
"Đây là chuyện của anh, anh không cần phải nói với tôi...... Đã trễ rồi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi nghỉ."
Ngay khi cô xoay người đi anh chợt bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Cô dùng hết sức cũng không thể hất được tay anh ra, cuối cùng, cô xoay
người lại lạnh lùng nhìn anh nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên đôi mắt đã khóc đỏ của cô, lòng chiếm hữu đối
với cô đã hoàn toàn biểu lộ trong đôi tay khẽ run cùng ánh mắt nóng rực, "Em đừng có mơ đến chuyện đó, chúng ta nhất định phải ở bên nhau suốt
đời suốt kiếp!!" Nét đau đớn nơi đáy mắt của cô đã tác động mạnh đến
anh, anh biết bây giờ anh vẫn chưa làm được, nhưng anh tuyệt đối không
buông tha cô như mong muốn.
"Đừng như vậy nữa, hãy buông tha cho
tôi...... Tôi không thể hào phóng đến thế, không thể nhìn anh thường
xuyên ở bên những người phụ nữ khác ưu tú hơn tôi mà không để ý......"
Nghe vậy anh cong môi cười một tiếng, "Anh cứ nghĩ là em sẽ không thèm để ý đến chuyện anh ở bên Đan Nhất Thuần chứ."
Nước mắt phủ mờ tầm mắt của cô, "Tôi không muốn để ý, vì tôi nghĩ rằng anh
đã không cần tôi, nên chỉ có thể ép mình không được để ý......" Cô nghẹn ngào nói, cho đến khi nỗi khổ trong lòng nghẹn lại nơi cổ họng khiến
cho lời cô nói không thể nào trôi chảy được nữa.
"Nếu như anh và
Nhất Thuần có quan hệ thì hôm nay thì anh sẽ không tới tìm em!" Đôi mắt
Đàm Dịch Khiêm nổi lên ánh sáng rạng rỡ, anh nâng hai tay cô lên nắm
nhẹ, "Có ba chữ anh vẫn luôn muốn nói với em......"
Khi này cô trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn anh. "Anh......"
Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào trong lòng siết thật chặt, "Lấy anh đi, anh sẽ nói cho em biết!!"
Mặc dù Hạ Tử Du không còn xa cách Đàm Dịch Khiêm nữa, nhưng cũng không đồng ý ở chung với Đàm Dịch Khiêm, hai người cứ dây dưa với nhau như vậy.
Như thể hiện tại......
Đã mười giờ tối, Đàm Dịch Khiêm không dễ gì mới xử lý xong việc của Đàm
thị, chỉ muốn trở về nhà trọ nhìn cô gái bé nhỏ của anh, nhưng Hạ Tử Du
vẫn đóng chặt cửa phòng, ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng gõ cửa của anh.
Đàm Dịch Khiêm lại không được cho vào nhà, cuối cùng đành phải lên xe rời khỏi.
Đàm Dịch Khiêm phát hiện mình đang bị một chiếc xe thể thao màu vàng theo dõi nên cho xe dừng lại ở bên đường.
Chủ nhân chiếc xe thể thao màu vàng thấy Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe, nên cũng bước xuống theo.
Đàm Dịch Khiêm ung dung nhìn Robert đang lười biếng tựa vào thân xe, không
vui nói, "Từ khi nào cậu đã thay đổi tính nết hơn nửa đêm rồi mà không
có người phụ nữ nào ở bên cạnh vậy?"
Robert cười he he đến gần
Đàm Dịch Khiêm, "Nói đến phụ nữ thì tôi lại không thể không nói đến cô
nhân viên ưu tú của tôi đang bị cậu bắt cóc kìa...... Cậu biết không?
Hiện tại Male chỉ dựa vào một mình tôi xử lý, tôi mệt đến ngất ngưởng,
ngộ nhỡ khách sạn vì một ông chủ như tôi đây mệt mỏi đến độ không thể
nào kinh doanh được nữa, cậu phải bồi thường tổn thất cho tôi đấy!!"
Đàm Dịch Khiêm khom lưng chui vào trong xe, như không có việc gì lạnh nhạt nói, "Đi quán bar uống một ly đi!"
"Tôi không nghe lầm chứ? Không phải trước giờ cậu không thích đi quán bar sao......"
Robert nhanh chóng chui vào trong xe, ngay sau đó đuổi theo xe Đàm Dịch Khiêm.