Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 172 : Làm lành (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Trong đêm đó, Đàm Dịch Khiêm ngồi ở Đàm thị đến quá nửa đêm mới lái xe đến nhà trọ của Hạ Tử Du......



Đàm Dịch Khiêm cho rằng có lẽ Hạ Tử Du đã ngủ rồi, không ngờ Hạ Tử Du vẫn còn ngồi trên ghế sofa đợi anh.



Đàm Dịch Khiêm để chìa khóa xe xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Du,

ôm ngang eo cô nói, "Trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?"



Hạ Tử Du

quay đầu lại nhìn anh, lo lắng nói, "Sau này anh đừng có lái xe nhanh

như vậy nữa, không phải anh có tài xế riêng sao? Anh bảo tài xế lái xe

cho anh là được rồi......"



Đàm Dịch Khiêm vỗ nhẹ lên mặt cô, khẽ nói, "Anh không sao."



Hạ Tử Du lo âu nhíu lông mày, "Hôm nay anh cũng lái xe rất nhanh, em rất lo lắng sau này nếu anh phải lái xe một mình......"



Bàn tay nổi rõ gân xanh của Đàm Dịch Khiêm yêu thương xoa nhẹ lên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà lạnh buốt của Hạ Tử Du, khẽ nói, "Về sau anh sẽ không

để cho em phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chịu không?"



Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Sau này, chuyện gì chúng ta cũng nên nói rõ với nhau, đừng có giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì."



Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du thật lâu, mỉm cười gật đầu với cô. Lúc này tận đáy lòng anh chỉ đành nói xin lỗi

với cô. Tử Du, xin lỗi em, tạm thời anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa

này, nhưng mà, nếu có thể làm được thì anh sẽ cố gắng hết sức.



Cô vươn tay ôm lấy anh nói, "Em sẽ nhớ những lời anh đã nói......"



Đàm Dịch Khiêm hôn lên chóp mũi cô, "Vậy bây giờ em có chịu gả cho anh không?"



Mãi đến lúc này cô vẫn có phần khó có thể tin, "Chúng ta thật sự có thể tiếp tục như vậy sao?"



Đàm Dịch Khiêm cam kết với cô, "Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời."



Cô ngả đầu vào ngực anh, "Ừm."



......



Buổi tối, Hạ Tử Du vẫn ngủ say trong ngực Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn dáng vẻ điềm tĩnh say ngủ của Hạ Tử Du, còn anh thì không thể nào ngủ được.



Vào lúc nửa đêm, Hạ Tử Du đột nhiên bị một cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.



"Liễu Nhiên......"



Hạ Tử Du ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.



Đàm Dịch Khiêm lập tức ngồi dậy theo cô, vỗ nhẹ sống lưng cho cô, "Sao vậy?"



Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang ở bên cạnh, trong lòng nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, hơi thở không ổn

định thốt lên, "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng...... Em mơ thấy Liễu Nhiên

khóc lóc gọi em, em nhớ Liễu Nhiên quá...... Dịch Khiêm, em muốn gặp
Cô vội vàng rời khỏi đùi anh, lo lắng nói, "Em thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, có phải là tai nạn giao thông để lại di chứng gì hay không?"



Anh lắc đầu, "Tai nạn đó không có gì đáng ngại, nhưng trong công ty thật sự có vài chuyện phiền lòng...... Có điều qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi, em cũng biết, chuyện kinh doanh bình thường không có gì là không

thể giải quyết."



Cô ngồi xổm trước mặt anh, vẫn chưa hết lo lắng

nói, "Em không biết tình trạng công việc trước đây của anh là như thế

nào, nhưng em không mong muốn anh vì chuyện của công ty mà tự làm mệt

bản thân mình."



Anh đưa tay vuốt vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi nói

sang chuyện khác, khóe miệng hơi nhướng lên, "Gần đây bận nhiều chuyện

của công ty, chuyện hôn lễ anh sẽ sắp xếp sau......"



Cô gật đầu như giã tỏi, "Được rồi!" Đã bị thất bại một lần, bây giờ cô vẫn còn băn khoăn lo ngại.



Anh nhíu mày, "Sao hả, không muốn sớm gả cho anh à?"



Cô lập tức lắc đầu, "Không phải, nhưng còn có rất nhiều vấn đề chưa được

giải quyết......" Thật ra thì cô lo lắng nhất chính là phía người thân

của anh.



Anh thâm tình nhìn cô, "Mấy vấn đề này em không cần phải lo nghĩ, sau này anh sẽ tự giải quyết."



Cô nói thật lòng, "Hy vọng quan hệ giữa em và mọi người có thể từ từ cải thiện."



Anh hôn lên trán cô, "Không phải vừa rồi em nói hầm canh cho anh uống sao?"



"Dạ." Cô gật đầu lia lịa, vui vẻ đứng dậy đi vào bếp lấy canh cho anh.



Đàm Dịch Khiêm dựa lưng vào thành ghế sofa chợp mắt.



Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm đột nhiên vang lên.



Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn màn hình di động, anh lập tức đứng dậy, bỏ ra ngoài ban công nhà trọ, rồi anh mới nhấn nút nghe.



Điện thoại di động của anh vang lên giọng nói chững chạc lớn tuổi, "Tổng

giám đốc Đàm, đã tìm được người thích hợp mang giúp anh......"



Đàm Dịch Khiêm nói lạnh lùng nghiêm túc, "Tôi tin tưởng bác sĩ Hoffman, ông sẽ làm tốt chuyện này."



Hoffman trả lời, "Tổng giám đốc Đàm yên tâm, sẽ rất thuận lợi."



Lúc này, Hạ Tử Du trong phòng khách nhà trọ cất tiếng gọi, "Dịch Khiêm, uống canh đi......"



Đàm Dịch Khiêm xoay người nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử

Du, khuôn mặt tuấn tú dịu lại, khóe môi nhếch lên nhìn cô cười, nhưng

môi mỏng lại gằn từng chữ lạnh lẽo, "Tôi hy vọng chuyện này có thể giữ

bí mật vĩnh viễn, nếu như để lộ ra ngoài, tôi nghĩ ông cũng không muốn

tương lai mất nghề bác sĩ này!"