Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 173 : Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


"Cô Hạ, chúng tôi về trước nha......"



"Được, ngày mai gặp!"



Sau khi nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, Hạ Tử Du đang thu dọn đồ đạc

chuẩn bị về thì cả người cô đột nhiên bị người ôm lấy từ đằng sau.



Hơi thở quen thuộc của Đàm Dịch Khiêm quanh quẩn khắp người cô, Hạ Tử Du

xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng vùng ra, "Có rất nhiều đồng nghiệp, đừng vậy

mà......"



Đàm Dịch Khiêm vô cùng thân mật gác cằm lên vai Hạ Tử Du, phả hơi nóng vào một bên tai cô, "Anh không ngại!"



Cô bĩu môi, "Nhưng em ngại!"



Anh cười buông cô ra, khẽ nói, "Chúng ta về thôi!"



Cô giãy ra khỏi anh, "Em về nhà trọ của em, anh cứ tự nhiên!"



Anh hơi nhíu mày, "Còn giận anh sao?"



Cô có chút thất vọng nhìn anh, "Em có thể không tức giận sao? Liễu Nhiên

còn hơn hai tháng nữa mới được năm tuổi, anh đã đưa con đi nhà trẻ tư

nhân, em rất lo lắng cho nó......"



Anh đỡ nhẹ lấy bả vai cô, an

ủi nói, "Anh đã bàn với người ở nhà trẻ chăm sóc con 24 giờ, em không

cần phải lo lắng cho con vào buổi tối, huống chi mỗi tuần anh sẽ đón con về chơi một lần......"



Cô không nỡ nói, "Tại sao phải đi nhà trẻ tư nhân chứ? Mỗi ngày em đều có thể đi đón con mà......"



Anh cười khẽ, "Đồ ngốc, lúc còn nhỏ anh cũng từng sống ở nhà trẻ tư nhân

một năm, anh biết rõ để đứa nhỏ tự đi học là một chuyện rất quan

trọng...... Em không thấy Liễu Nhiên vẫn không rời được Nhất Thuần sao?

Nếu sau này đưa Liễu Nhiên từ nhà trẻ về, người được tiếp xúc mỗi ngày

đều là em, dần dần Liễu Nhiên cũng sẽ chỉ biết có mỗi mình em

thôi......"



Cô cụp mắt xuống, "Nhưng mà em vẫn không đành lòng......"



Anh búng nhẹ lên chóp mũi cô, "Mỗi tuần đều có thể gặp, không sao cả."



Cô gật đầu bất đắc dĩ, "Được rồi!"



Anh ôm chặt eo cô, "Vậy bây giờ chịu để anh đưa em về nhà trọ chưa?"



Cô lắc đầu, đôi mắt đáng yêu trợn tròn nhìn anh, "Em đói bụng rồi......"



Anh phì cười một tiếng, "Đi thôi, anh dẫn em đến một nhà hàng mới mở dùng cơm."




Hạ Tử Du nhất thời xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, "Anh không nghiêm túc chút nào, em không thèm nói chuyện với anh."



Đàm Dịch Khiêm cười ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, hôn nhẹ lên mặt cô, nhỏ nhẹ dỗ dành nói, "Được rồi, nói một chuyện nghiêm túc với em...... Ngày mai anh đưa em tới bệnh viện một chuyến!"



Hạ Tử Du ngước mắt lên từ trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Hả?"



Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Ở Mỹ có thiết bị điều trị rất tốt, anh tin rằng sức khỏe của em có thể khá lên...... Ngày mai anh và em đến bệnh viện

khám nhé?"



Hạ Tử Du hụt hẫng nhíu chân mày, "Anh căm ghét em sao?"



Đàm Dịch Khiêm thương yêu nói, "Đồ ngốc, anh làm sao có thể ghét bỏ em? Các biện pháp ngừa thai không bao giờ chính xác được trăm phần trăm, anh

không muốn để cơ thể em tiếp tục chịu thêm sự tổn thương nào nữa......

Nếu thật sự không có cách nào chữa khỏi, anh phải đi làm phẫu thuật

triệt sản."



Hạ Tử Du đầu tiên là kinh ngạc nhìn Đàm Dịch Khiêm,

sau đó ánh mắt từ từ chuyển thành ảm đạm, "Em đã hỏi bác sĩ, người ta

nói cơ thể em muốn chữa khỏi tỷ lệ rất thấp....."



Đàm Dịch Khiêm

đau lòng mà hôn lên mi mắt Hạ Tử Du, "Ngoan, tỷ lệ rất thấp không có

nghĩa là không thể, chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy......"



Hạ Tử Du mở to mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm chằm chằm, khẽ hỏi, "Dịch Khiêm,

anh hãy nói thật cho em biết, anh thật sự không để ý em thế này sao?"



Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn nói, "Chuyện cho tới bây giờ em vẫn còn nghi ngờ anh vậy sao?"



Hạ Tử Du hiểu lúc này cô không nên nghi ngờ anh, bởi vì nếu như anh thật

sự để ý, thì lúc này anh không cần ở bên cạnh cô, nhưng mà......



Hạ Tử Duluôn có cảm giác thân thể cô bị như thế, dù sao cũng như thể là

một khuyết điểm, cô sợ rằng có một ngày Đàm Dịch Khiêm sẽ để ý.



Thấy Hạ Tử Du vẫn yên lặng, Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Em thật đúng là

ngốc...... Việc gì cũng dễ suy nghĩ nhiều như vậy, về sau anh không biết phải lấy đâu ra cách để dỗ dành em đây?"



Hạ Tử Du bị lời nói đùa của Đàm Dịch Khiêm chọc cười, "Đáng ghét......"



Cằm Đàm Dịch Khiêm để lên những sợi tóc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của

Hạ Tử Du, khàn giọng nói, "Nếu em không muốn đi thì thôi, chỉ cần em vui vẻ là được rồi!"



Thế nhưng Hạ Tử Du lại lắc lắc đầu, "Không, em

muốn đi! Trước đây em không dám đi là vì em sợ một mình đối mặt với

chuyện này, bây giờ đã có anh ở bên cạnh, em nghĩ, cho dù em có gặp phải tình huống xấu nhất, em cũng sẽ không sợ!"



Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên mái tóc Hạ Tử Du, "Ừ, ngày mai anh sẽ túc trực ở bên cạnh em......"