Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 178 : Sau khi kết hôn (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc khiến Hạ Tử Du cảm thấy khó thở, nhưng sau đó nhìn thấy người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh toàn thân
cắm đầy ống dẫn, trong lòng Hạ Tử Du không hiểu sao lại cảm thấy chua
xót, "Đó chính là ba anh sao?" Có thể nhìn ra được diện mạo Đàm Dịch
Khiêm được di truyền từ ba, cho dù hôn mê nằm trên giường nhiều năm như
vậy, ông Đàm nhìn trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên chỉ
đang ngủ say.
Đàm Dịch Khiêm nhìn ông Đàm đang ngủ say lên tiếng nói, "Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại của ông ấy rất thấp, nhưng mấy năm
nay anh vẫn luôn không từ bỏ. Anh dẫn em đến thăm ba là bởi vì anh biết
nếu như ba có thể tỉnh lại, ông ấy nhìn thấy anh và em hạnh phúc ở bên
nhau nhất định sẽ rất vui vẻ. Ba đã từng nói với anh, cuộc đời con người có thể không coi trọng nhiều thứ, chỉ riêng chuyện tình cảm mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống…..”
Hạ Tử Du thâm tình chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm. Cô rốt cuộc hiểu ra,
cách nhìn đối với chuyện tình cảm của anh thì ra là được ảnh hưởng từ ba mình.
Đàm Dịch Khiêm xoay người, đỡ nhẹ bờ vai cô, nói dịu dàng, "Anh cần em đồng ý với anh một chuyện."
Hạ Tử Du nhìn vào ánh mắt u uẩn của Đàm Dịch Khiêm, "Dạ?"
Đàm Dịch Khiêm khẽ ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, "Anh không cho phép em rời
khỏi anh nữa.... Bởi vì anh không muốn giống ba anh, một người mãi mãi
sống đơn độc."
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn Đàm Dịch Khiêm, bỗng nhiên đáy mắt long lanh sóng nước, cô nghiêm túc gật đầu, "Em đã nói rồi, em
sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh, cho dù mai này anh không còn cần tới em nữa, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”
Sau khi kết hôn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du liền chuyển vào sống ở khu biệt thự Đàm Dịch Khiêm mới mua ở ngoại ô Los Angeles.
Biệt thự này cũng không xa hoa, các thiết bị lắp đặt dùng trong nhà cũng nhẹ nhàng thoáng mát rất hợp với ý chủ, đây chính là điều mà ngay từ khi
lần đầu tiên bước vào Hạ Tử Du đã cảm thấy thích nó.
Vào lúc này, vườn hoa như nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu với mặt cỏ xanh
mơn mởn, Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, hạnh phúc nói, "Ông xã,
chúng ta đã kết hôn hơn một tháng.... Làm sao mà mỗi ngày anh đều ở bên
em như vậy?" Tuy rằng cô rất thích cảm giác này, nhưng cô biết ở Đàm thị còn có rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Sao hả, không thích anh ở bên em à?”
Hạ Tử Du lập tức ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc, "Em dĩ nhiên là thích, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến chuyện của công ty anh......"
Đàm Dịch Khiêm nghe vậy liền nghiêm nghị nói, "Bây giờ tranh thủ chút thời
gian ở bên cạnh em, vì sắp tới có thể anh phải rời khỏi Los Angeles một
chuyến."
Hạ Tử Du nhất thời không nghe rõ, "Hả?"
Đàm Dịch Khiêm nói từ tốn, "Có lẽ anh cần đi nửa năm."
Hạ Tử Du nghe Đàm Dịch Khiêm nói thế cô bỗng nhiên giật mình, "Tại sao? Là vì chuyện của công ty sao?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Anh muốn đi thị sát công việc ở các chi nhánh khác."
Hạ Tử Du vội vàng nói, "Em hiểu biết thị sát công việc rất quan trọng, nhưng anh có thể dẫn em đi theo mà."
cần đến tận nửa năm để xử lý?
Trong ấn tượng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm hầu như cũng khôngcó lần đi công tác nào dài đến nửa năm......
Suy tư một hồi, trong lòng Hạ Tử Du đột nhiên trở nên luống cuống khó hiểu, cô bắt đầu không khỏi lo lắng cho Đàm Dịch Khiêm, đáy lòng mơ hồ cũng
cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra. Cuối cùng, trong lúc do dự Hạ Tử Du
cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng Đàm Dịch Khiêm từ tốn truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, "Bà xã ….."
Hạ Tử Du dựa người vào ghế sofa, nhẹ giọng hỏi, "Anh bây giờ rất bận sao?"
Đàm Dịch Khiêm lúc này đang đứng trước cửa sổ trong phòng bệnh của bệnh
viện, anh chăm chú nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trên giường bệnh, chậm rãi
đáp, "Không bận."
Hạ Tử Du hơi nhíu mày, "Nghe giọng anh có vẻ như rất mệt."
Đàm Dịch Khiêm xoay người bước ra phía ngoài hành lang, nói dịu dàng, "Không mệt, chỉ nhớ em thôi..."
Hạ Tử Du cười nhẹ một tiếng, "Anh thật biết nói lời dễ nghe để gạt em. Em
nghe nói lần này anh đi thị sát công việc không có dẫn theo chị Dư đi
cùng, có phải bởi vì chị Dư không đi theo giúp anh, nên anh mới cảm thấy mệt mỏi?"
Đàm Dịch Khiêm yên lặng một lúc lâu, rồi nói "Tử Du,
em biết anh không thích em quanh co lòng vòng như vậy. Có phải ai đã nói linh tinh gì với em không?"
Sớm biết người nhạy cảm như anh rất
dễ dàng nhận thấy cô đang dò xét, Hạ Tử Du lập tức nói ngay nỗi nghi ngờ của mình, "Ông xã, hôm nay em đến thăm ba anh không ngờ lại gặp viện
trưởng, là viện trưởng nói cho em biết anh không dẫn chị Dư đi thị sát
công việc...... Ông xã, em rất lo lắng cho anh, em cảm thấy anh có
chuyện gì đó giấu em."
Đàm Dịch Khiêm cũng không trả lời cô ngay, bầu không khí giữa cuộc nói chuyện bỗng rơi vào im lặng.
Vào khi cả hai đều yên lặng, trong điện thoại Hạ Tử Du đột nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo lại mềm mỏng ngọt ngào, "Dịch Khiêm, bác sĩ đã
kiểm tra cho em rồi, ông ấy nói em bé rất khỏe mạnh."
Hạ Tử Du
nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Đan Nhất Thuần, ngay lập tức,tay Hạ
Tử Du đang cầm điện thoại di động run lên một cái.
Hạ Tử Du không nghe rõ Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần đang nói gì, nhưng vào lúc này cô có thể xác định Đàm Dịch Khiêm đã giấu giếm cô một số chuyện, mà lúc này cô chỉ muốn làm rõ ràng, tại sao Đan Nhất Thuần lại ở cùng với Dịch Khiêm? Mà Đan Nhất Thuần lại còn có thể nhắc tới hai chữ "Em bé" trước
mặt anh?
Hạ Tử Du không dám hỏi ra miệng, cô đang đợi Đàm Dịch Khiêm giải thích.
Vài giây sau, Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Bà xã, ngoan ngoãn ở nhà chờ
anh, ba giờ sau, anh sẽ về nhà giải thích với em!" Anh biết tính cách
của cô, nếu như có thể giấu diếm cô là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như
không thể giấu được, anh không muốn cô suy nghĩ lung tung.