Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 182 : Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được rồi (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Đi ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang bệnh viện, Robert đột nhiên túm lấy cổ áo Đàm Dịch Khiêm.



Dường như Robert rất tức giận, anh cố gắng áp chế lửa giận, nghiến răng

nghiến lợi nói, "Sao cậu có thể đối xử với Đan Nhất Thuần tàn nhẫn như

vậy?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Buông ra!"



Robert

buông Đàm Dịch Khiêm ra, tức giận nói, "Tôi biết trong chuyện này dù sao Đan Nhất Thuần cũng có chút ích kỷ, nhưng cô ấy cũng không phải muốn

phá hỏng tình cảm của cậu và Tiểu Du, tại sao cậu không thể giả vờ như

gì cũng không biết chứ?"



Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn bờ biển xa

xa phía chân trời mênh mông, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nói lạnh lùng:

“Tin tức của cậu cũng thật nhanh nhạy.”



Robert chống nạnh, đau

lòng bật ra, "Tôi vừa đi thăm Đan Nhất Thuần, cô ấy khóc đến sưng cả

mắt, tâm tình của cô ấy vốn rất tốt, tôi chưa từng chứng kiến cô ấy rơi

nước mắt, cũng không ngờ rằng cô ấy lại có một ngày thương tâm như

vậy.... Rốt cuộc trái tim cậu có phải làm từ sắt đá hay không, sao có

thể tàn nhẫn mà phá bỏ đứa bé đó?”



Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm chợt u tối, "Quan tâm cô ấy như vậy sao?"



"Tôi......" Robert nhất thời cứng họng.



Đàm Dịch Khiêm nhìnvề phía trước, nói hờ hững, "Trong hôm hôn lễ tôi đã tạo cơ hội cho cậu rồi."



Robert liền lập tức liên tưởng đến chuyện mẫn cảm của Đan Nhất Thuần mà Đàm Dịch Khiêm nhắc tới trong hôn lễ......



Đêm hôm đó Robert lấy cớ đưa Đan Nhất Thuần về, nhưng đêm hôm đó đối mặt

với bộ dáng say rượu nói bậy của Đan Nhất Thuần, thói quen xưa nay tự

xưng là phong lưu lão luyện trong tình yêu, thế nhưng Robert lại không

hề với làm bất cứ chuyện gì với Đan Nhất Thuần.



Robert khiếp sợ, "Cậu, cậu...... Cậu biết tôi thích Đan Nhất Thuần?"



"Là biểu hiện của cậu quá rõ ràng."



Đàm Dịch Khiêm và Robert quen biết nhau mười năm, Đàm Dịch Khiêm đương nhiên hiểu rõ tính cách của Robert.



Robert nhất thời nhíu mày, "Thì ra là cậu đã biết rõ hết tất cả? Như vậy...... Đan Nhất Thuần thích cậu rõ ràng như vậy, cậu cũng đã biết từ lâu, đúng hay không?"


Đan Nhất Thuần lại không nhịn được hôn thêm Liễu Nhiên một cái, "Con rất ngoan!!"



Liễu Nhiên nghi ngờ nhìn Đan Nhất Thuần, chu miệng hỏi, "Dì Đan, dì phải đi sao?"



Đan Nhất Thuần học bộ dáng ngây thơ của Liễu Nhiên, cười lắc đầu, "Dì đâu

có nói là phải đi......" Đan Nhất Thuần trước mặt dỗ dành Liễu Nhiên.



Liễu Nhiên không yên tâm ôm lấy Đan Nhất Thuần, không ngừng nói, "Dì à, mấy

hôm nay dì đã không tới thăm Ngôn Ngôn rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ dì.... Dì

đừng bỏ Ngôn Ngôn có được không?”



Đan Nhất Thuần lúng túng cười một tiếng, "À, dì....."



Ngay lúc này Liễu Nhiên đưa đôi mắt sáng rực nhìn Đàm Dịch Khiêm nói: “Ba, khi nào thì ba mới kết hôn với dì thế?”



Câu hỏi của Liễu Nhiên vào lúc này khiến tất cả những người lớn có mặt

trong phòng đều khiếp sợ, cũng không ai chú ý tới Hạ Tử Du vì không mang theo giấy tờ xác thực để làm thủ tục xuất viện đành phải quay lại phòng bệnh.



Đan Nhất Thuần cuống quít giải thích, "Ngôn Ngôn, dì sẽ không kết hôn với ba con, dì cũng đã có người trong lòng rồi.......”



Liễu Nhiên không hiểu gì gọi là "Người trong lòng", cô bé đưa tay ôm lấy Đan Nhất Thuần, không buông tha nói, "Dì Đan, không phải dì nói là muốn kết hôn với ba con sao? Nếu như dì không kết hôn với ba con, có phải sẽ bỏ

mặc Ngôn Ngôn hay không? Ngôn Ngôn không muốn dì Đan bỏ đi đâu.....”



Hạ Tử Du đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trông thấy hình ảnh Liễu Nhiên ôm

chặt Đan Nhất Thuần, cô từ từ rũ mắt xuống. Từ trước tới nay lâu như

vậy, Liễu Nhiên đúng thật có gọi cô là "Mẹ", nhưng, chữ "Mẹ" này rốt

cuộc cũng chỉ là một cách gọi, còn chữ “Mẹ” thật sự trong lòng Liễu

Nhiên lại chỉ có Đan Nhất Thuần.... Lúc này Liễu Nhiên đang thân mật ôm

Đan Nhất Thuần, cảm giác thân thiết như vậy, mấy ngày nay Hạ Tử Du chưa

bao giờ có được.



Vô tình trông thấy Hạ Tử Du đứng ở cửa phòng,

Đan Nhất Thuần ôm Liễu Nhiên đứng lên, cô đến trước mặt Hạ Tử Du, chuyển Liễu Nhiên đang ôm qua cho Hạ Tử Du, khẽ nói, "À, Tử Du, bạn trai tôi

vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi trước rồi, tôi tin Liễu

Nhiên sẽ khỏe lên nhanh thôi, cô đừng quá lo lắng......"



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên, "Ừ, cô mau đi đi!"



Đan Nhất Thuần quay đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần cuối cùng, lần nữa gượng lên nụ cười nói, "Dịch Khiêm, hẹn gặp lại!"



Mặc dù Đan Nhất Thuần che giấu rất tốt, nhưng Robert vẫn nhìn ra ánh mắt

của Đan Nhất Thuần khi đó vẫn không nỡ rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.



Vào lúc Đan Nhất Thuần xoay người bước ra cửa phòng bệnh, Liễu Nhiên vì Đan Nhất Thuần bỏ đi mà gào khóc thảm thiết.