Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 186 : Bây giờ cô rất hạnh phúc (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Hai ngày sau, tại Đàm thị.



Sáng sớm, chị Dư đứng ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc gõ nhẹ.



"Vào đi."



Chị Dư đi vào phòng làm việc, nhìn Đàm Dịch Khiêm đang xử lý tài liệu trước mặt, cung kính nói, "Tổng giám đốc, tôi đã dẫn người cậu muốn gặp đến,

bây giờ cậu có muốn gặp cô ấy không ạ?"



Đàm Dịch Khiêm để văn kiện trên bàn sang một bên, ngước mắt nhìn chị Dư, nói lạnh lùng, "Dẫn cô ấy vào đi."



"Vâng."



Chị Dư rời khỏi một lát sau, Đường Hân bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.



Đường Hân vẫn tràn trề thanh xuân như trước, ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm

trong nháy mắt như càng thêm xấu hổ hơn ngày trước, cô hỏi như không dám tin, "Dịch Khiêm, chị Dư nói anh muốn gặp em?"



Ánh mắt Đàm Dịch

Khiêm kín đáo nhìn khuôn mặt vẫn thanh lệ đáng yêu như ngày nào của

Đường Hân, thong thả nói, "Nghe chị Dư nói cô vẫn luôn ở Los Angeles?"



Đường Hân gật đầu, "Vâng."



Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh của Đường Hân, nói tiếp, "Mấy năm nay sống có tốt không?"



Đường Hân cẩn thận dè chừng nhìn Đàm Dịch Khiêm, giọng điệu hơi có vẻ vui

mừng nói, "Dịch Khiêm, anh đang quan tâm đến em đấy à?"



Đàm Dịch

Khiêm dựa người vào thành ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, nhẹ giọng cười

một tiếng, "Nói thế nào thì tôi và Tử Du có thể đi đến ngày hôm nay,

cũng có một phần công lao của cô trong đó, tôi đương nhiên phải "quan

tâm" đến cô rồi."



Đường Hân không nghe ra hàm ý trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm, cô chậm rãi rũ mắt xuống, cười chua xót, "Gì mà công

lao, ngược lại là do em ích kỷ, trước kia vì muốn được ở lại bên cạnh

anh, nên em luôn giấu diếm sự thật là Tiểu Du cứu anh...... Những năm

gần đây nếu không phải thấy anh và cô Nhất Thuần đi cùng nhau, em nghĩ

em cũng không dũng khí nói ra những chuyện năm đó cho anh biết...... May mà em giác ngộ cũng không coi là muộn, đúng là vẫn còn giúp được bọn

anh, rốt cuộc cũng có thể hóa giải đôi chút sự áy náy tận đáy lòng em

rồi."



Đường Hân hoàn toàn không chú ý tới lúc này chị Dư đang

nhìn cô với một vẻ mặt nặng nề, kinh hồn bạt vía toát mồ hôi thay cho

Đường Hân.



Không nghe Đàm Dịch Khiêm đáp lại, Đường Hân chậm rãi

ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, lại phát hiện lúc này Đàm Dịch Khiêm đang dùng một ánh mắt rạng ngời nhìn cô chăm chú.


......



Bữa ăn tối dĩ nhiên là không có thời gian đi dùng......



Nửa đêm, Hạ Tử Du mở mắt ra theo thói quen, cô nhẹ nhàng di chuyển bàn tay để ngang trên eo mình.



"Đi đâu thế?" Gần như là vào lúc Hạ Tử Du vừa nhúc nhích trong ngực Đàm

Dịch Khiêm, thì giọng nói trầm khàn của anh cũng truyền đến.



Hạ Tử Du lập tức nhắm mắt lại, khéo léo ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Không có."



Đàm Dịch Khiêm ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Ngủ đi, Liễu Nhiên có người giúp việc trông coi rồi."



Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."



Hạ Tử Du vốn định đợi cho Đàm Dịch Khiêm ngủ thiếp đi rồi đến phòng trẻ,

nhưng cũng vì buổi tối rất vất vả nên Hạ Tử Du vừa nhắm mắt đã chìm vào

mộng đẹp, đợi đến khi Hạ Tử Du mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vị trí

bên cạnh cô đã trống không.



Không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghi ngờ đứng dậy.



Không tìm thấy Đàm Dịch Khiêm, ngay sau đó Hạ Tử Du mở cửa phòng ra.



Nhìn lướt qua hành lang, Hạ Tử Du phát hiện phòng trẻ lộ ra một khe hở hẹp chưa đóng, vì thế Hạ Tử Du đẩy ra cửa phòng trẻ.



Đập vào mắt Hạ Tử Du, lúc này người giúp việc đang đứng ở một bên, mà Liễu

Nhiên hiển nhiên vừa được Đàm Dịch Khiêm dỗ ngủ, lúc này đang nằm trên

bả vai Đàm Dịch Khiêm.



Người làm nói, "Cậu chủ, cậu đi ngủ đi...... Tôi sẽ chăm sóc cô Ngôn Tư."



Đàm Dịch Khiêm cẩn thận dè dặt giao Ngôn Tư cho người giúp việc, lúc đứng dậy thì nhìn thấy Hạ Tử Du.



Đàm Dịch Khiêm đi ra, đỡ thắt lưng cô, khẽ hỏi, "Sao lại không ngủ tiếp?"



Lúc này trong đầu Hạ Tử Du đang xẹt qua hình ảnh ba năm trước có lẽ Đàm

Dịch Khiêm cũng chăm sóc Liễu Nhiên lúc nửa đêm như lúc này, Hạ Tử Du

đột nhiên cảm thấy mũi mình đau xót, cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm

đầy quyến luyến.



Hô hấp của Đàm Dịch Khiêm bỗng căng thẳng, "Sao thế?"



Hạ Tử Du chôn chặt trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nức nở nói, "Em cảm thấy em và Liễu Nhiên rất hạnh phúc."



"Đồ ngốc......" Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du, ngay sau đó ôm lấy cô, "Đi, trở về phòng ngủ."