Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 194 : Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Robert cùng Hạ Tử Du ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh chờ cả đêm.



Còn Đàm Dịch Khiêm thì luôn túc trực đi theo viện trưởng để hỏi thăm bệnh

tình của Liễu Nhiên, nhưng hình như cảm xúc của Đàm Dịch Khiêm không tốt lắm, Robert cùng Hạ Tử Du mặc dù ở cách xa phòng làm việc của viện

trưởng hơn 10m, nhưng lúc nửa đêm bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng Đàm

Dịch Khiêm gầm thét đến mất hết lý trí, thanh âm cảnh cáo bác sĩ, rõ

ràng 24 giờ sắp tới này đối với mọi người mà nói đó chính là sự dày

vò....



Cả đêm Hạ Tử Du không chợp mắt, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn

chăm chú vào cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, một cái chớp mắt cũng không

rời khỏi Liễu Nhiên đang mất đi ý thức nằm trên giường bệnh.



Gần

đến giai đoạn nguy hiểm qua 24 giờ, bác sĩ phẫu thuật cả đêm chờ đợi ở

bên giường Liễu Nhiên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng giãi phẩu.



Ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm cùng viện trưởng điều trị Leukemia cho Liễu Nhiên cũng bước ra khỏi phòng làm việc.



Bác sĩ phẫu thuật lập tức đi tới chỗ Đàm Dịch Khiêm và viện trưởng.



Robert cùng Hạ Tử Du vội vàng bước đến, khẩn trương chờ đợi bác sĩ thông báo kết quả.



Bác sĩ phẫu thuật gật nhẹ đầu với viện trưởng trước, sau đó nhìn Đàm Dịch

Khiêm nói: “Tổng giám đốc Đàm, rất may mắn, đứa nhỏ đang trong quá

trình hạ sốt, mặc dù chờ đợi trải qua giai đoạn này quá mức khó khăn

nhưng ít ra có thể chứng minh tình hình trước mắt của đứa nhỏ đã có

chuyển biến tốt...."



Nghe đến đó, Robert thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt bởi vì lo lắng mà cũng khôi phục lại chút huyết sắc.



Thế nhưng khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn lạnh lùng như cũ, anh

tỉnh táo hỏi thăm bác sĩ phẫu thuật, "Tôi muốn biết ảnh hưởng của trận

sốt này đối với sức khỏe đứa nhỏ.”



Bác sĩ phẫu thuật nhìn

thoáng qua viện trưởng, nhận được sự chấp thuận của viện trưởng sau đó

kiềm chế áp lực nói, "Tổng giám đốc Đàm, trên thực tế, triệu

chứng Leukemia ở đứa nhỏ đã tăng vọt lên, bởi vì sơ sót lần này, cơ thể của đứa nhỏ càng trở nên suy yếu, trước khi làm phẫu thuật cấy ghép tủy cho đứa nhỏ, chỉ sợ là đứa nhỏ không thể xuất viện được.... Còn có,

do ảnh hưởng lần này, đứa nhỏ vì phát sốt mà bệnh sinh ra biến chứng

nghiêm trọng, không khỏi ảnh hưởng đến sức khỏe sau này của đứa nhỏ,

thời gian phẫu thuật e rằng cần phải làm sớm hơn..... Có thể trong vòng một tháng phẫu thuật cho đứa nhỏ là tốt nhất, nhưng chậm nhất không thể vượt quá 45 ngày, chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho đứa nhỏ, cơ thể của đứa nhỏ cùng lắm là chỉ có thể chống đỡ được đến lúc đó....."



Phẫu thuật trước thời gian như bác sĩ nói vốn cũng không có vấn đề quan trọng gì, nhưng mà........



Đàm Dịch Khiêm nghe vậy nhíu lông mày, "Người mang thai hộ mới chỉ được hơn năm tháng, cho dù kéo dài thời gian lại đến nửa tháng sau, tuổi thai có miễn cưỡng lắm cũng không tới bảy tháng..... Tình hình như vậy có thể

phẫu thuật sao?"



Viện trưởng trả lời, "Đối với bệnh viện mà nói,

đứa trẻ ra đời cần đủ tám tháng trở lên mới là thời điểm tốt nhất để lấy mẫu tủy kiểm tra, nhưng đứa trẻ chưa đủ bảy tháng, lấy mẫu tủy để kiểm

tra thật sự có rất nhiều khó khăn, nhưng Tổng giám đốc Đàm cũng đừng

quá lo lắng, bác sĩ nhất định toàn tâm cố gắng cứu con gái của ông vượt

qua cửa ải khó khăn này.”



Những lời của viện trưởng nói thực


Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, điều chỉnh tâm tình thật tốt,

nhẹ giọng nói, "Ông xã, anh nói cho em biết, tại sao anh cho rằng những

chuyện em làm có liên quan đến Kim Trạch Húc đều là không đúng?”



Đàm Dịch Khiêm từ từ buông Hạ Tử Du ra, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du sau đó nói, "Sở dĩ anh không cho em liên lạc với Kim Trạch Húc là bởi vì con người

Kim Trạch Húc gian xảo khó lường, hắn ta không phải là người có thể trở

thành bạn tốt của em...."



Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu, "Em không

biết lòng dạ anh ấy như thế nào, nhưng cho tới nay, em vẫn có thể cảm

nhận được anh ấy đang cố gắng giúp em."



Đàm Dịch Khiêm nhẫn nại

giải thích, "Bà xã, em quá hiền lành, rất dễ dàng xử trí theo cảm

tính.... Kim Trạch Húc không phải là người đơn giản như em nghĩ vậy đâu, hắn ta có thể từ tay ba em tiếp nhận một “Trung Viễn” sắp phá sản, rồi

sau đó chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể tạo nên một “Trung Viễn”

lớn mạnh như xưa, điều này cho thấy năng lực của hắn ta không thể coi

thường.... Gần ba tháng qua, em cứ cho rằng “Đàm thị” tranh giành thị

trường với “Trung Viễn”, chuyện này vốn là không có thật, anh đã từng

giải thích với em rồi........”



"Nhưng mà...."



Đàm Dịch

Khiêm thay Hạ Tử Du nói ra suy nghĩ từ đáy lòng cô, "Nhưng mà tất cả đầu mối đều chỉ thẳng về phía anh, hôm nay Kim Trạch Húc còn dùng khổ nhục

kế nhằm để phá hoại tình cảm giữa chúng ta.... Em có nghĩ tới không,

mặc dù muốn đối phó với Kim Trạch Húc, nhưng anh thừa biết em không hề

thích điều đó, anh có cần phải khoa trương làm lớn như vậy hay không?”



Hạ Tử Du dường như không dám tin hỏi ngược lại Đàm Dịch Khiêm, "Dịch

Khiêm, ý của anh là.... Anh căn bản là không có đối phó với Trạch Húc?

‘Trung Viễn” bởi vì nhiều nguyên nhân mà phá sản, và chuyện này là do

một tay Trạch Húc đạo diễn?"



Đàm Dịch Khiêm cam chịu, "Đây cũng chính là sự thật mà anh muốn nói cho em biết.”



Những lời của Đàm Dịch Khiêm khiến cho Hạ Tử Du sững sờ.



"Coi như những chuyện này đều đúng như anh nói, nhưng còn chuyện tai nạn xe

cộ...." Hạ Tử Du tận mắt nhìn thấy Kim Trạch Húc được đưa vào phòng phẫu thuật, cô không muốn tin rằng những gì cô nhìn thấy đều biểu hiện giả

dối do Kim Trạch Húc tạo ra.



Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Anh đã bảo chị Dư đi điều tra chuyện này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả."



Hạ Tử Du khó có thể tin, "Thật sự là Trạch Húc đang lợi dụng sự đồng cảm của em sao?”



Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Hắn muốn làm không chỉ là những chuyện

này........ Điều anh cần em làm đó chính là hãy tin tưởng vào anh nhiều hơn một chút.”



Hạ Tử Du nhíu chặt mi tâm, "Trời ơi, rốt cuộc anh ấy muốn có cái gì?”



Tròng mắt đen của Đàm Dịch Khiêm u ám trầm xuống, nhẹ giọng nói, "Tất cả những gì anh có!”