Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 193 : Vợ chồng cần nhất chính là cùng nhau đối mặt

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Hạ Tử Du mệt mỏi trở về biệt thự, đang muốn lên lầu xem Liễu Nhiên thế

nào, nhưng thoáng nhìn thấy người giúp việc khẩn trương chạy vọt tới

trước mặt cô, "Cô chủ, cô đã về rồi?"



Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, lúc này tất cả mọi người giúp việc ở trong phòng sách đều vây quanh ở trước mặt Hạ Tử Du.



Trông thấy thần sắc lo lắng của nhóm người giúp việc, Hạ Tử Du khó hiểu hỏi, "Mọi người làm sao vậy?"



Một người giúp việc trong số đó lên tiếng trả lời Hạ Tử Du, "Cô chủ, nửa đêm hôm qua Cô Ngôn Tư bị sốt cao...."



Hạ Tử Du ngẩn ra, hai mắt trợn to hỏi, "Sao lại như vậy?" Dứt lời không

kịp đợi nhóm người giúp việc giải thích rõ Hạ Tử Du đã bước nhanh lên

lầu.



"Cô chủ...."



Ngay lúc đó có một người giúp việc gọi Hạ Tử Du lại.



Bước chân Hạ Tử Du hơi ngừng lại, sững sờ nhìn người giúp việc đi tới trước mặt mình.



Nhìn thấy người giúp việc cúi đầu xuống trước mặt cô có vẻ như đã làm sai

điều gì, giọng nói còn có chút nghèn nghẹn, "Thật xin lỗi, cô chủ....

Tối hôm qua là tôi chăm sóc Cô Ngôn Tư, nhưng mà.... Tối hôm qua tôi

cũng không biết tại sao mình lại ngủ quên, nửa đêm khi tôi tỉnh lại, Cô

Ngôn Tư đã sốt rất cao...."



Hạ Tử Du khẩn trương nói, "Vậy Liễu Nhiên đâu? Liễu Nhiên bây giờ thế nào rồi?”



Người giúp việc ngập ngừng nói, "Bác sĩ Dư sau khi kiểm tra cho Cô Ngôn

Tư xong nói rằng hiện không có cách nào giúp cho Cô Ngôn Tư hạ sốt,

cho nên đề nghị chúng ta lập tức đưa Cô Ngôn Tư đến bệnh viện ở phía

Đông, chúng tôi không liên lạc được với cô, cho nên nhờ trợ lý Dư gọi

điện thoại cho Ông Đàm …………”



Hạ Tử Du sững sờ tại chỗ một hồi lâu, vài giây sau mới hoàn hồn, "Tình hình bây giờ như thế nào?"



Người giúp việc trả lời, "Ông chủ đưa Cô Ngôn Tư đến bệnh viện phía Đông

rồi, chúng tôi cũng không biết tình hình như thế nào...."



Hạ Tử Du lập tức nói, "Tôi muốn lập tức đi phía Đông.... Chị mau bảo tài xế chuẩn bị xe."



....



Tại phía Đông Los Angeles, khoa chẩn bệnh và điều trị Leukemia.



Bên ngoài phòng phẫu thuật, chị Dư sốt ruột đi tới đi lui, trên trán vì lo lắng mà nhỏ từng giọt mồ hôi.



Bất thình lình giọng nói lo lắng của Hạ Tử Du truyền đến, "Chị Dư, chị Dư, Liễu Nhiên sao rồi?"



Chị Dư ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, giống như thường ngày cung kính chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."



Hạ Tử Du khẩn trương bắt lấy tay chị Dư, sốt ruột nói, "Liễu Nhiên sao rồi?"


Robert sợ nhất là nhìn thấy phụ nữ chảy nước mắt, nhìn dáng vẻ nức nở cam chịu của Hạ Tử Du, Robert luống cuống cào bới tóc mình, dỗ dành nói, "Em

đừng khóc nữa.... Liễu Nhiên sẽ không có sao đâu....."



Hai vai

vì kiềm chế nức nở mà run bần bật, Hạ Tử Du âm thầm chịu đựng không

ngừng cắn mu bàn tay mình, chỉ có như thế mới không đến nỗi bật khóc ra

tiếng.



Robert nhìn bộ dáng Hạ Tử Du rơi lệ cũng không tránh khỏi đau lòng, anh tức giận nói, "Không được, anh muốn đi hỏi Dịch Khiêm!!"



Lúc này không để cho Hạ Tử Du ngăn cản nữa, Robert đã hung hăng cất bước đi.



Trên ban công bệnh viện, Robert nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh ngồi dưới ô che nắng ở sân phơi.



Robert tức giận đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, quát, "Dịch Khiêm, cậu xảy ra

chuyện gì vậy? Cậu lo lắng cho Liễu Nhiên tôi biết rõ, nhưng Tử Du là mẹ của Liễu Nhiên, mức độ Tử Du lo lắng cho Liễu Nhiên tuyệt đối không

thua gì cậu, sao cậu lại tức giận với Tử Du? Cậu có biết từ lúc cậu xoay người bỏ đi đến bây giờ Tử Du vẫn còn đang khóc?”



Đàm Dịch Khiêm đột ngột đứng dậy nhấc chân bước đi, dường như không hề nhìn thấy Robert.



Robert cản Đàm Dịch Khiêm lại, muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, "Rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì?”



Hạ Tử Du đuổi theo Robert đi tới sân phơi, vừa mới ngước mắt liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm.



Robert thấy tầm mắt Đàm Dịch Khiêm đang nhìn về phía sau mình, anh xoay người nhìn thấy Hạ Tử Du đang đứng ở trước ban công.



Thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, Robert đang đứng ngăn cản ở trước mặt Đàm

Dịch Khiêm cũng từ từ tránh sang một bên, dùng tư cách của một người hòa giải nói, "Tôi biết hai người đều lo lắng cho Liễu Nhiên, nhưng bây giờ là thời điểm Liễu Nhiên cần hai người nhất, hai người không nên sinh ra bất kỳ mẫu thuẫn gì vào lúc này.... Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện

nghiêm túc với nhau một chút, tôi giúp hai người vào phòng bệnh trông

chừng Liễu Nhiên, nếu như có chuyện gì tôi sẽ đi thông báo cho các người trước tiên.”



Vừa dứt lời, Robert nhường lại thời gian và không gian cho Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du.



Không khí yên lặng chỉ chốc lát, hốc mắt hoe đỏ Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm, ngẹn ngào nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi...."



Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, trong đầu thoảng qua những lời bác

sĩ nói, đầu chân mày của anh nhíu chặt, giọng nói bởi vì đè nén tâm tình trong lòng mà khàn khàn, "Một câu ‘Em xin lỗi’ vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ được thời khắc sinh mạng của Liễu Nhiên bị đe dọa.... Nếu như

trong lòng em cho rằng Kim Trạch Húc quan trọng hơn so với con gái em,

thì giờ phút này em nên ở bên cạnh Kim Trạch Húc đang vì tai nạn mà bị

thương kìa, chứ không cần tỏ ra dáng vẻ oan ức xuất hiện ở chỗ này!”



Từng câu từng chữ sắc bén của Đàm Dịch Khiêm khiến cho lòng Hạ Tử Du dâng

lên từng cơn đau đớn, cô chậm rãi rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói, "Em xin

lỗi...."



Không ai có thể nhìn thấy giờ phút này trong hốc mắt của Đàm Dịch Khiêm dường như có chút ẩm ướt, Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu đi, điều chỉnh cảm xúc một chút sau đó bình tĩnh nói, "Anh đang suy nghĩ,

không biết lúc này trong lòng em đang cầu nguyện cho Kim Trạch Húc không có việc gì, hay là đang cầu nguyện con gái của em không có việc gì?"



Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nhưng, ngay sau đó

Đàm Dịch Khiêm không có cho Hạ Tử Du một cơ hội giải thích nào, đã trực

tiếp cất bước đi thẳng.