Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 202 : Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Trong đáy lòng tự chế giễu chính mình một phen, Hạ Tử Du đưa tay lau đi nước
mắt tràn ra khóe mắt, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rồi làm như chưa
từng có chuyện gì xảy ra.
"Tại Đàm thị."
Chị Dư đi vào phòng làm việc đúng lúc Đàm Dịch Khiêm đang tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì muốn báo cáo chuyện quan trong với Đàm Dịch Khiêm, nên chị Dư nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt, nhẹ giọng đáp lại nhỏ đến mức giống như không có lên tiếng: “Ừ?”
Chị Dư tức giận nói, "Tôi vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao Kim Trạch Húc
lại có thể cảnh giác mà không ký vào bản hợp đồng kia? Tôi muốn đi tìm
hiểu chuyện này.”
Đàm Dịch Khiêm từ từ mở mắt ra, nhẹ giọng nói, "Không cần tìm hiểu, chuyện này là do tôi để lộ ra.”
Chị Dư thoáng chốc sững sờ. Đàm Dịch Khiêm lần nữa nhắm mắt lại, "Chuyện của Kim Trạch Húc chị không cần quan tâm.........”
Chị Dư cau mày, không hiểu hỏi, "Tại sao?"
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm không có một chút cảm xúc nào, "Không vì sao cả, cứ theo lời tôi mà làm.”
Chị Dư khó hiểu nói, "Tổng giám đốc, cậu đã bỏ qua cho hắn ta rất nhiều lần rồi...."
Đàm Dịch Khiêm không nói thêm nữa, "Ra ngoài đi!" Không ai biết được giờ
phút này thoảng qua trong đầu Đàm Dịch Khiêm chính là hình ảnh của cái
hôm mà Hạ Tử Du sốt ruột lo lắng gọi điện thoại cho Kim Trạch Húc....
Chị Dư không thểm kiềm chế nữa thốt lên, "Thật sự chẳng lẽ chỉ bởi vì bà
tổng giám đốc quan tâm Kim Trạch Húc, cho nên tổng giám đốc mới có thể
bỏ qua cho Kim Trạch Húc một lần nữa sao?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Ra ngoài!"
Chị Dư không dám nói gì thêm, dằn xuống tức giận vào tận đáy lòng, xoay người bỏ đi.
....
Buổi trưa.
"Ông chủ, ông về rồi."
Lúc nghe thấy người giúp việc cung kính chào là lúc Hạ Tử Du đang ôm Liễu Nhiên xem ti vi ở trong phòng sách.
Không ngờ Đàm Dịch Khiêm sẽ về vào buổi trưa, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng sách, Hạ Tử Du hơi bị giật mình.
Liễu Nhiên lập tức trượt xuống khỏi đùi Hạ Tử Du, vui mừng vọt tới trước ngực Đàm Dịch Khiêm gọi, "Ba...."
Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Liễu Nhiên, đặt lên trán Liễu Nhiên một nụ hôn giống như thường ngày.
Hạ Tử Du chậm rãi đi đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng gọi, "Ông xã."
Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, ngay sau đó nhìn Liễu Nhiên ở trong ngực nói, "Ba muốn nói chuyện riêng với mẹ, con ra ngoài chơi đi."
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Ba, trưa nay ba muốn ở nhà cùng ăn cơm trưa sao?”
"Ừ."
"Hay quá...." Cũng đã một tuần không được cùng ăn trưa với Đàm Dịch Khiêm,
Liễu Nhiên nghe vậy thì rất là vui vẻ, con bé dùng sức hôn vào má Đàm
Dịch Khiêm một cái thật mạnh.
Los Angeles.
Hạ Tử Du ngồi trên đầu giường, trong tay là chiếc điện thoại mà Đàm Dịch
Khiêm đã từng mua cho cô, cô hiểu rõ chỉ cần ấn xuống tên anh là có thể
nghe được giọng nói của anh, nhưng cô vẫn không thể nào có được dũng khí đó.
Anh đã đi năm ngày rồi, làm vợ của anh nhưng thậm chí cô không biết lúc nào anh mới trở lại....
....
Hít một hơi thật sâu ngăn chặn đau đớn trong lòng, Hạ Tử Du để điện thoại
di động xuống, rồi sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Hạ Tử Du không hề biết, một giây trước cô đi vào phòng tắm, một giây sau Đàm Dịch Khiêm cũng đã vặn tay cầm mở cửa phòng.
Nửa giờ sau, Hạ Tử Du tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm.
Hạ Tử Du hoàn toàn không nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm đã về, hơn nữa lúc này đã thay xong đồ mặc ở nhà ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng.
Khi Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn tới cô thì cô lúng túng đứng yên tại chỗ.
Cô nghĩ rằng trong phòng không có ai, cho nên mới mặc áo sơ mi của anh đi
ra.... Thật ra thì lúc bọn họ mới vừa kết hôn, anh luôn bảo cô mặc như
vậy, khi ở trong phòng tắm tinh thần cô thường hoảng hốt, cho nên theo
thói quen mặc áo sơ mi của anh đi ra.
Bất quá bọn họ là vợ
chồng, tình huống thế này hẳn là đã nhìn quen lắm rồi...... Thế nhưng,
không biết bắt đầu từ lúc nào, thân mật giữa bọn họ lại hóa thành ngượng ngừng đến thế.
Cố gắng che giấu sự xấu hổ lúng túng trên mặt, Hạ Tử Du lên tiếng trước, "Anh về rồi à."
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy đi vào phòng tắm, "Vừa mới xuống máy bay."
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu một cái, sau đó nói với anh, "Em giúp anh xả nước."
Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời, "Không cần."
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường một lát, sau đó vén chăn lên giường nằm.
Dường như sau khi Liễu Nhiên xuất viện cho đến nay bọn họ ở chung trong căn
phòng này chưa từng có nói chuyện nhiều với nhau, nhiều lắm cũng chỉ là
cùng ngủ trên một chiếc giường.
Hạ Tử Du nghiêng người sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm giác vị trí bên cạnh cô lõm xuống, anh nằm xuống ở bên cạnh cô, trong hơi thở của cô tất cả đều là hơi thở nhàn
nhạt của anh sau khi tắm có mùi thơm rất dễ chịu.
Đèn bỗng tối sầm lại, cô chậm rãi mở ra đôi mắt đã ươn ướt....
Anh không biết, anh đi năm ngày, năm ngày này cô đều suy nghĩ về anh....
Vừa rồi lúc nhìn thấy anh, cô đã rất vui, và rất muốn ôm chằm lấy anh, cũng rất muốn hỏi anh, đi năm ngày như vậy, anh có nhớ cô hay không, vậy mà, cô chỉ có thể luống cuống đứng im tại chỗ, mỗi câu nói với anh đều cảm
thấy khó khăn.
Suy nghĩ vậy, cô rốt cuộc không kiềm chế được nữa, lên tiếng hỏi: “Vậy là, chúng ta cứ định như thế này mãi hay sao?”
Anh không trả lời.
Cô cho là anh không muốn nói chuyện với cô, cố nuốt nghẹn sự chua xót
xuống tận đáy lòng, cắn môi nói: “Nếu cứ nhất định phải như vậy, thì hôn nhân của chúng ta đã không còn ý nghĩa gì nữa..........”