Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 203 : Anh bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm sột soạt, Hạ Tử Du vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Đàm Dịch Khiêm.
Rốt cuộc, Hạ Tử Du không nhịn được xoay người lại.
"Á...."
Cô không ngờ khi vừa mới xoay người trong tích tắc cô không hề phòng bị đã bị anh đè ở phía dưới............
Cô không biết nên đặt tay ở đâu trong lúc vô tình chạm vào tấm lưng trần
trụi của anh, có vậy cô mới biết, vừa rồi anh không trả lời cô là vì anh đang cởi quần áo của mình.
Ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, bờ môi mỏng lạnh lẽo do anh vừa mới ra đã nhanh chóng phủ lên cô.
Đã lâu chưa từng tiếp xúc thân mật như thế, nụ hôn anh dành cho cho cô
không phải nụ hôn bá đạo cưỡng chế, mà là cẩn thận vuốt ve từng li từng
tí, rất nhẹ, rất âu yếm, thật giống như sợ sơ ý sẽ làm cô đau.
Cô trợn tròn hai mắt, giờ phút này giữa bọn họ tràn ngập hơi thở thân mật
đã lâu không có, hốc mắt cô từ từ nóng lên, ủy khuất nức nở dần dần bật
thành tiếng.
Nghe thanh âm nức nở của cô, lúc này anh mới từ từ buông cô ra, tròng mắt đen tĩnh mịch như hồ sâu liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của cô.
Cô nhìn anh, nước mắt tùy ý chảy xuôi, không nhịn
được để mặc toàn bộ chua xót thống khổ kiềm chế tận đáy lòng bật ra
thành tiếng.
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên anh đưa
tay nhẹ nhàng lau đi những dòng lệ vương trên khóe mắt cô, trầm giọng
nói, "Anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."
Cô cắn môi, trong bóng đêm lặng lẽ nhìn từng đường nét trên ngũ quan hết sức điển trai của anh.
Giọng khàn khàn anh nói, "Có hối hận khi gả cho anh không?"
Cô lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh vô cùng kiên định.
Anh cúi thấp đầu tiếp tục hôn lên môi cô, sau một hồi dây dưa lại buông ra.
Cô không biết làm sao, bởi vì không biết giây kế tiếp kết cục của bọn họ
sẽ như thế nào, tay cô gắt gao níu chặt tấm ga trải giường ở dưới
người.
Anh nhìn sâu vào mắt cô mấy giây, phát hiện cơ thể cô
đang run rẩy vì lạnh, rồi sau đó anh cầm lên tay cô để vòng qua hai bên
hông mình, bắt cô ôm cơ thể anh thật chặt.
Giống như đã lâu
không có thân mật như vậy, bàn tay vừa chạm vào bờ lưng rộng lớn cường
tráng của anh ngay lập tức cô theo bản năng rút tay về.
Thế nhưng, anh không cho phép cô lùi bước vào lúc này, anh kéo lại tay cô lần nữa, buộc cô dùng hay tay ôm vòng qua người anh.
Tay run rẩy cô để lên sống lưng rộng lớn của anh, vẫn không đủ dũng khí ôm anh như lúc trước.
Anh thấp giọng ra lệnh, "Ôm chặt anh."
Có lẽ do giọng nói anh bá đạo mà kiên định tiếp thêm cho cô dũng khí, cô rốt cuộc vòng tay ôm chặt lấy anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên con ngươi trong suốt của cô, không có gì khác
thường, nhưng lại giống như lốc xoáy biển sâu nhấn chìm cô vào trong đó.
Anh bình tĩnh hỏi, "Những lời em vừa nói đó, có biết hậu quả thế nào không?”
“Em nghĩ rằng anh không cần em nữa........” Khó khăn ngập ngừng nói ra, trong đáy mắt cô đều là uất ức.
Chân mày anh nhíu chặt, giọng hơi có vẻ không vui: “Anh nói không cần em bao giờ?”
"Anh giận, cho nên không để ý tới em....." Cô chua xót lên án.
"Thật sự em đã chọc giận anh.” Anh nói xong môi mỏng dần dần nhếch lên.
Hạ Tử Du hài lòng tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."
--- ----
Chuyện về Kim Trạch Húc đối với Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du xem như đã hoàn
toàn kết thúc, Hạ Tử Du để hết tâm tư tình cảm mình vào cuộc hôn nhân
của bọn họ.
Nhờ sự đề nghị của Ha Tử Du với Đàm Dịch Khiêm, cho nên qua ngày hôm sau bà Đàm liền chuyển đến biệt thự ở.
Hạ Tử Du vốn tưởng rằng bầu không khí sẽ trở nên ngột ngạt khó chung đụng, nhưng may mắn là mười mấy ngày nay bà Đàm chuyển vào biệt thự, giữa Hạ
Tử Du và bà Đàm bà chủ cũng không có căng thẳng như trong tưởng tượng.
Ví dụ như lúc này, Hạ Tử Du bưng một đĩa trái cây tươi ngọt đi vào trong
phòng sách, thấy bà Đàm đang ngồi ôm Liễu Nhiên xem ti vi, Hạ Tử Du
liền chủ động bước tới gần nói, "Viện trưởng, ăn một chút trái cây
không?"
Bà Đàm liếc mắt nhìn qua Hạ Tử Du, lặng yên không lên tiếng.
Liễu Nhiên nhìn thấy cảnh đó, kéo kéo cánh tay bà Đàm, "Bà nội, con muốn bà nội ăn trái cây với con...."
Bà Đàm không nỡ từ chối Liễu Nhiên, đành phải nhón lấy một miếng dứa ngọt.
Thấy bà Đàm không có tõ rõ chống đối, Hạ Tử Du cười nhẹ, lập tức ngồi vào bên cạnh bà Đàm, cùng nhau ngồi xem ti vi.
Trong lúc xem ti vi Liễu Nhiên đã ngủ thiếp đi, Hạ Tử Du sợ bà Đàm ẵm Liễu
Nhiên lâu quá sẽ bị mệt, cho nên nhỏ giọng nói với bà Đàm, "Viện trưởng, để con ôm Liễu Nhiên đi lên lầu ngủ, mẹ ôm con bé trong tay như vậy sẽ
rất mỏi.”
Bà Đàm nhìn thoáng qua Liễu Nhiên đang ngủ ở trong lòng mình, lắc nhẹ đầu nói: “Tôi không sao.”
Sợ nói nhiều khiến bà Đàm giận, Hạ Tử Du chỉ đành im lặng không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên bà Đàm chủ động lên tiếng hỏi Hạ Tử Du, "Nghe nói Dịch Khiêm đồng ý để tôi đến đây ở chung với mọi người là do cô đã thuyết phục nó?”
Đây là lần đầu tiên bà Đàm chủ động nói chuyện với Hạ Tử Du kể từ khi bà chuyển vào biệt thự tới nay.
Hạ Tử Du từ tốn nói, "Con vẫn luôn tin chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau.”
Bà Đàm lại đưa mắt nhìn Liễu Nhiên ở trong ngực, lạnh nhạt nói: “Tôi làm
bao nhiêu chuyện để chen vào phá hoại tình cảm của cô và Dịch Khiêm, cô
không trách tôi sao?”
Hạ Tử Du lắc đầu, thành thật nói, "Mẹ cũng như là bậc ba me của con, cho nên con rất tôn trọng mẹ.”
Bà Đàm sâu lắng thở dài nói, "Tôi thừa nhận tôi không thích cô bởi vì cô
là con gái của Kim Nhật Nguyên, hơn nữa cô còn từng muốn hại con trai
tôi ngồi tù........... Nhưng những chuyện này Dịch Khiêm đã không muốn
truy cứu nữa, bà già như tôi đây cũng không còn lòng dạ nào để tâm vào
những chuyện vụn vặt này, bây giờ cô và Dịch Khiêm cũng đã kết hôn rồi,
tôi cũng nghe Dịch Khiêm nói qua nhiều lần rằng người phụ nữ nó yêu
thích chỉ có mình cô, vì để hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa tôi và Dịch Khiêm, tôi không thể không lựa chọn chấp nhận cô...........”
Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Mong mẹ tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Bà Đàm đột nhiên hỏi, "Nghe người giúp việc trong nhà nói thời gian trước
cô và Dịch Khiêm bất hòa sao? Rất nhiều báo chí nói cô cùng người đàn
ông họ Kim có quan hệ mờ ám, cho nên tình cảm vợ chồng mới xuất hiện
vấn đề, chuyện này là thật sao?"
Hạ Tử Du lập tức trả lời, "Kim
Trạch Húc chỉ là bạn của con, giữa con và anh ấy từ trước tới bây giờ
chưa từng có quan hệ tình cảm nam nữ.”
Bà Đàm gật đầu, "Vậy thì tốt, nếu như cô đã trở thành con dâu nhà họ Đàm chúng tôi, tôi hy vọng
cô đừng có dây dưa với người đàn ông họ Kim kia nữa, tôi tin rằng cô
cũng biết chừng mực.”
Hạ Tử Du nói, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không liên lạc với anh ấy nữa!"