Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 207 : Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (1)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Hội sở "Nhà Trắng".



Sau khi mấy vị quan chức chính phủ rời đi, Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ngồi trong phòng được bao, không khí lúc này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Đan Nhất Thuần biết sự lạnh lẽo này tản ra từ

trên người của Đàm Dịch Khiêm.



Không thể chịu đựng được

không khí lạnh lẽo như vậy, Đan Nhất Thuần ngồi đối diện với Đàm Dịch

Khiêm lựa lời lên tiếng, "Em nghĩ em nên giải thích với anh một chút về

nguyên nhân em đến Đàm thị.”



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn vào mắt Đan Nhất Thuần, lạnh nhạt nói: “Cô tới tìm Đàm Tâm?”



Đan Nhất Thuần lập tức lắc đầu, "Em không có chủ động tìm chị Tâm, là chị Tâm mong muốn em tới Los Angeles."



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở miệng: “Tôi nghĩ cô nên tuân thủ lời hứa của mình.”



Đan Nhất Thuần vội giải thích, "Dịch Khiêm, xin anh tin rằng em không cố ý muốn tới Los Angeles..."



Đàm Dịch Khiêm lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía Đan Nhất Thuần, nhạt nhẽo nói, "Lời giải thích của cô đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi hy

vọng cô tuân thủ lời hứa của mình là bởi vì tôi không muốn dung đến cách cưỡng chế đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng nếu cô không tuân thủ lời hứa

của cô, vậy thì tôi chỉ có thể dùng phương thức của tôi để cô thực hiện

lời hứa của mình.” Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm xoay người bước đi.



Đan Nhất Thuần cũng đứng dậy theo, sốt ruột đi tới trước mặt Đàm Dịch

Khiêm, "Dịch Khiêm, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng anh làm như vậy là quá

mức tàn nhẫn với em hay sao?”



Đàm Dịch Khiêm từ trên cao

liếc nhìn Đan Nhất Thuần một cái, chợt hạ giọng xuống: “Lúc cô tự mình

quyết định mang thai, có nghĩ tới làm như vậy là tàn nhẫn với Hạ Tử Du?”



Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói: “Anh cũng biết mong ước

ban đầu của em không phải là muốn làm tổn thương Tử Du..... Em sẽ đưa

đứa trẻ rời khỏi anh thật xa, thật xa, thậm chí em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người.”



Đàm Dịch Khiêm lắc đầu, "Không, cô làm không được."



Đan Nhất Thuần bám lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Nếu em có ý định phá hoại tình cảm của anh và Tử Du thì lúc đầu em đã không tạo cơ

hội để anh cùng Tử Du gặp lại nhau....... Hoàn toàn là bởi vì em biết

trong lòng anh chỉ có Hạ Tử Du, cho nên em chỉ có thể làm chuyện mà có

thể mang đến hạnh phúc cho anh, em chỉ hy vọng có thể nhìn thấy anh được hạnh phúc.”



Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỏ ra có chút cảm xúc gì.



Hốc mắt Đan Nhất Thuần ửng đỏ, chua xót nói, "Xin anh tha thứ cho em vì đã

làm trái lời hứa của mình, nhưng em thề với trời rằng, nguyên nhân em

tới Đàm thị không giống như anh nghĩ đâu......... Chị Tâm biết Robert

để ý em, cho nên hy vọng em có thể ở lại Los Angeles, chị Tâm cho rằng

chỉ cần có em ở Los Angeles thì Robert mới có thời gian ở đây..... Chị

Tâm mong muốn em có thể giúp chị ấy giữ Robert ở lại Los Angeles, chị ấy hy vọng có thêm nhiều thời gian ở gần Robert hơn....... Chị Tâm luôn

đối với em rất tốt vì thế em không thể từ chối yêu cầu của chị ấy

được.... Còn về phần vào Đàm thị làm, là vì em rất cần một công việc,
tin có thể đánh bại những người đó, chỉ là........” Nghĩ đến Nhất

Thuần, Hạ Tử Du chợt thấy hơi do dự.



Đàm Dịch Khiêm lập tức đoán được sự do dự lúc này của Hạ Tử Du."Anh sẽ không để Nhất Thuần ở lại công ty!”



Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Đừng như vậy... Cùng lắm thì sau này khi anh

cùng bộ phận ngoại giao đi ra ngoài tiếp khách, chỉ cầm hạn chế dẫn theo Nhất Thuần đi là được rồi.”



Đàm Dịch Khiêm mím chặt môi, cười mà như không nhìn Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du bị Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm có chút không quen, yếu ớt hỏi,

"À, em đưa ra yêu cầu này có phải hơi quá hay không?”



Đàm

Dịch Khiêm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, dịu dàng nói:

“Không phải, anh rất vui vì bà xã anh cuối cùng cũng học được cách suy

nghĩ cho mình.”



Hạ Tử Du nhỏ giọng thầm nói, "Em đương nhiên phải suy nghĩ cho mình... Nhất Thuần xinh đẹp như vậy."



"Trong lòng anh không ai có thể xinh đẹp hơn em." Những lời này của Đàm Dịch

Khiêm tuyệt đối không phải là nói cho có lệ. Đàm Dịch Khiêm không thể

phủ nhận được một sự thật đó là ấn tượng đầu tiên khi anh mới gặp Hạ Tử

Du đó là cô rất xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên này tự nhiên tạo ra một loại cảm giác khiến cho Đàm Dịch Khiêm lúc đầu một lòng muốn trả thù nhưng

lại vẫn khó có thể chống lại sức hấp dẫn của cô.



Hạ Tử Du lại nói, "Nhưng Nhất Thuần còn trẻ tuổi hơn em."



Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Bà xã anh nhìn vào cũng như mới mười tám đôi mươi." (haha pótai)



Hạ Tử Du bị câu nói của Đàm Dịch Khiêm chọc cười, "Đúng vậy, em mãi mãi cũng chỉ mười tám tuổi."



"Bà xã đại nhân còn gì muốn hỏi nữa không?"



Hạ Tử Du nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Tuổi trẻ của phụ nữ qua nhanh hơn đàn ông, cho nên sau này khi em già rồi, anh cũng không được phép nhìn

những cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, chỉ được cưng chiều em như bây

giờ.”



Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, không nói lời nào.



"Không đáp ứng sao? Được rồi!" Hạ Tử Du muốn đứng dậy lại phát hiện không thể

động đậy, giờ phút này cô bị Đàm Dịch Khiêm ôm thật chặt, giống như sợ

cô chạy trốn. "Đừng xem nhẹ tầm quan trọng của vấn đề này, nếu không em

sẽ... Em sẽ bỏ anh đi!" Cô cố ý nói đùa, thật ra cô đã sớm quyết định sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.



Lời nói của Hạ Tử Du còn chưa dứt, cả người đã bị Đàm Dịch Khiêm anh đè ở dưới người.



Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào bờ vai mềm mại thơm mát của Hạ Tử Du, sức nặng

cả cơ thể anh đều đè lên người cô, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút lên làn da

mịn màng trắng như tuyết của cô.