Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 209 : Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Từ sau khi đưa Liễu Nhiên trở lại nhà trẻ một, Hạ Tử Du thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc rảnh rỗi cô sẽ ngồi trong phòng sách, cố gắng tạo nhiều cơ hội nói
chuyện phiếm với bà Đàm, nhưng thời gian bà Đàm ở nhà không nhiều, phần
lớn thời gian bà đều ra ngoài làm hoạt động từ thiện, hoặc không thì bà
cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông Đàm, nên cơ hội Hạ Tử Du muốn gần gũi thân thiết hơn với bà cũng không nhiều lắm.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du vừa từ lầu hai xuống, thì nhìn thấy sắc mặt bà Đàm không được tốt đi vào phòng khách.
Hạ Tử Du nghi ngờ, ngay sau đó đi đến trước mặt bà Đàm, cung kính hỏi,
"Viện trưởng, mẹ sao vậy? Sắc mặt mẹ xem ra không tốt lắm."
Cả
người bà Đàm tỏa ra hơi thở tức giận, để túi xách khảm ngọc phỉ thúy đắt tiền lên ghế sofa, ngước mắt nhìn về hướng Hạ Tử Du, giọng điệu cũng
không khách sáo, "Cô tới đúng lúc lắm, tôi có việc muốn hỏi cô."
"Dạ."
Bà Đàm ngồi xuống ghế sofa, sau đó dùng ánh mắt bảo Hạ Tử Du ngồi xuống bên cạnh bà.
Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà Đàm, kiên nhẫn chờ đợi bà Đàm nói vào vấn đề.
Bà Đàm liếc nhìn Hạ Tử Du, giọng nói không hề che giấu sự tức giận, "Cô có biết hôm nay tôi đi tham gia hoạt động từ thiện gặp phải những người
nào không?"
Hạ Tử Du nhẹ lắc đầu.
Bà Đàm tức giận nói,
"Chính là bà chủ chủ tịch tập đoàn ‘Hoa Thiên’, còn có bà chủ của đại sứ quán Mỹ tại Trung Quốc..... Những người này cũng chỉ nhờ chồng mình
hoặc con trai ở trong giới thượng lưu nên có chút danh vọng, vậy mà hôm
nay lại dám quở trách tôi? Thật là tức chết mất thôi...."
Hạ Tử
Du nghi ngờ, "Viện trưởng mẹ tức giận cái gì vậy?" Hạ Tử Du mặc dù rất
ít giao thiệp với giới thượng lưu, nhưng cũng nghe qua những người trong giới thượng lưu này, chỉ là, Hạ Tử Du cảm thấy những người này không
dám coi thường bà Đàm, bởi vì theo cô được biết, những người đứng sau
những tập đoàn này hoặc những vị quan chức thường ngày đều muốn nịnh bợ
Đàm thị, dù sao Đàm thị cũng là tập đoàn thương mại châu Á duy nhất có
mặt trong bảng xếp hạng Forbes.
Bà Đàm lập tức lien tục hít thở, lúc này mới kìm chế được tức giận nói: “Bà chủ Tô của tập đoàn
“Hoa Thiên” đó, bà tôi năm nay năm mươi tuổi, tuy chỉ có một đứa con
trai, nhưng cô con dâu rất hăng hái sinh cho bà tôi hai đứa cháu đích
tôn, bà tôi thường hay khoe ở trước mặt tôi hai hai đứa cháu trai của bà ấy rất ngoan, hôm nay lại còn mời tôi đến bữa tiệc đầy tháng đứa cháu
trai thứ ba nữa chứ....... Cô nói tôi có thể không nổi giận sao?"
Nghe bà Đàm kể lại xong, trên trán Hạ Tử Du nhất thời nổi đầy hắc tuyến, "Hả...." Thì ra viện trưởng tức giận là vì chuyện này.
Thật ra thì bà Đàm tức giận vậy cũng là chuyện bình thường, theo truyền
thống của người Trung Quốc, cháu đích tôn là phải có, mà ở xã hội thượng lưu vẫn có thói quen âm thầm so tài cao thấp như vậy, cho nên mới có
rất nhiều người phụ nữ muốn gả vào nhà giàu với nhiệm vụ chính là sau
sâu để điều chỉnh lại hơi thở quá nặng vì từ ngoài vừa mới về, mỉm cười
nghe điện thoại, "Ông xã."
Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, ánh mắt dịu dàng trông nhìn về phía trước, trầm giọng nói, "Bà xã, em ở nhà làm gì rồi?"
"À, em vừa mới đi dạo ngoài vườn hoa....Đợi chút nữa bảo tài xế chuẩn bị đến nhà trẻ đón Liễu Nhiên.”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm cảm thấy thoải mái hơn bội phần, anh nhẹ giọng nói, "Có nhớ anh hay không?"
"Làm gì có ai mà cứ cả ngày chỉ hỏi vấn đề này chứ!" Hạ Tử Du tuy là nói
giọng trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt cùng giọng nói ngọt ngào đều thể
hiện tâm tình của cô.
Đàm Dịch Khiêm tưởng tượng nụ cười ngọt
ngào trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, bất đắc dĩ mở miệng, "Tối nay có thể anh về muộn.”
Hạ Tử Du hỏi, "Phải đi xã giao sao?"
"Ừ, lần trước đã nói với em, những người đó là quan chức chính phủ của hạng mục ở phía Tây.”
"Được rồi, nhớ không được về quá mười hai giờ, nếu không em cho anh ngủ ở ngoài luôn.” Hạ Tử Du dặn dò.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch cười, "Được."
Hạ Tử Du nhìn lướt qua phát hiện trong phòng sách không có người giúp việc nào, vì thế liền giống như kẻ trộm nhỏ giọng nói, "Ông xã, em rất nhớ
anh."
Giọng hơi khàn Đàm Dịch Khiêm nói, "Chờ anh về.”
Chỉ có Hạ Tử Du mới hiểu những lời này của Đàm Dịch Khiêm là còn hàm chứa một ý nghĩa khác.
Hạ Tử Du cố ý làm bộ nghe không hiểu, khuôn mặt ửng đỏ hỏi, "Anh còn việc gì không?"
Đàm Dịch Khiêm do dự một chút rồi nói, "Anh phải báo cáo chi tiết với bà xã đại nhân chứ, người đi theo anh xã giao là với khách là Đan Nhất
Thuần."
"Hả.... Được rồi."
Mặc dù không nghe được Hạ Tử Du có vẻ gì là không muốn, nhưng ở phương diện này hầu hết không có người
phụ nữ nào đều có thể rộng lượng được, Đàm Dịch Khiêm bổ sung them nói,
"Đan Nhất Thuần để lại ấn tượng tốt với hai vị quan chức chính phủ đó
nên họ hy vọng có thể gặp cô ấy, chỉ là công việc, hơn nữa anh đảm bảo
chỉ có lần này thôi.”
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, em tin anh." Thật
ra thì cô đã nghe nói chuyện Đan Nhất Thuần và Đàm Tâm bị điều đến bộ
phận hậu cần, cô cảm thấy về mặc tình cảm Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn là một người đàn ông lý trí, cho nên cô cũng không có gì cần phải lo lắng.
Đàm Dịch Khiêm để miệng vào điện thoại di động hôn một cái, "Cám ơn bà xã."