Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 210 : Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Buổi tối tại hội sở "Nhà Trắng".
Bởi vì Đan Nhất Thuần lớn lên ở Los Angeles, vô cùng quen thuộc với văn hóa và cuộc sống ở Mỹ, cho nên khi nói chuyện trao đổi với nhóm người Tác
Nhất Nhĩ thì rất suôn sẻ trôi chảy.
Đàm Dịch Khiêm hầu như là
giao tất cả công việc xã giao toàn quyền cho Đan Nhất Thuần, chỉ đến khi nhắc tới hạng mục mới nói mấy câu.
Tác Nhất Nhĩ rõ ràng thèm
thuồng sắc đẹp của Đan Nhất Thuần, tròng mắt xanh biếc nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Đan Nhất Thuần, ngay cả khi nói chuyện cũng
mang theo vài phần say mê nói."Cô Đan, tôi mời cô một ly."
"Thật xin lỗi, ngài Tác Nhất Nhĩ, tôi dị ứng với chất cồn, cho nên không thể uống rượu được."
Lan ba nói, "Chúng tôi đã cùng cô Đan tiếp xúc hai lần rồi, chẳng lẽ cô Đan chỉ vì không muốn uống cùng chúng tôi vài ly mà viện cớ này sao?”
Đan Nhất Thuần vội vàng giải thích, "Không, ngài Lan Ba, tôi thật sự không
thể uống rượu.... Không bằng tôi rót rượu giúp hai vị, coi như tạ lỗi.”
Tác Nhất Nhĩ nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc Đàm, cấp dưới của anh thật không nể tình nha..... Chỉ là một ly rượu, yêu cầu nho nhỏ mà
thôi."
Đan Nhất Thuần đưa mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, thấy Đàm
Dịch Khiêm lười biếng dựa vào ghế sofa cũng không buồn nói chuyện, Đan
Nhất Thuần lập tức nhận lấy ly rượu của Tác Nhất Nhĩ truyền cho cô, mỉm
cười nói, "ông Tác Nhất Nhĩ, thật sự là tôi không thể uống rượu được,
nhưng anh và Tổng giám đốc Đàm chúng tôi là bạn tốt, vậy một ly này tôi tình nguyện mời anh và Tổng giám đốc Đàm.” Dứt lời Đan Nhất Thuần uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly.
Tác Nhất Nhĩ rất hài lòng, "Đa tạ cô Đan đã nể tình như thế."
Đan Nhất Thuần thật sự không thể uống rượu, ly rượu này vừa vào trong cổ liền như muốn đốt cháy cổ họng cô.
Lan Ba thấy Đan Nhất Thuần uống ly rượu của Tác Nhất Nhĩ mời, ngay sau đó
cũng nâng chén kính Đan Nhất Thuần, "Cô Đan, cô đã uống rượu của Tác
Nhất Nhĩ rồi, tôi tin ly này cô cũng sẽ nể mặt tôi đúng không?”
Đan Nhất Thuần nuốt cảm giác bỏng rát xuống cổ họng, khó xử nhìn ly rượu đỏ lay động kia, cuối cùng vẫn nhận lấy ly rượu của Lan Ba, nhắm mắt lại
một lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Chính vì có bắt đầu như vậy,
Nhưng, lúc Đan Nhất Thuần gần như chạm được vào đôi môi Đàm Dịch Khiêm thì Đàm Dịch Khiêm có lẽ cũng cảm nhận được hô hấp của Đan Nhất Thuần, nghĩ là
Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm lập tức níu lấy bàn tay Đan Nhất Thuần, ý thức
mơ hồ gọi, "Bà xã...."
Nghe Đàm Dịch Khiêm lên tiếng gọi, Đan
Nhất Thuần sợ tới mức lập tức lui lại giữ khoảng cách với Đàm Dịch
Khiêm, lúc nghe rõ hai tiếng “bà xã”, không hiểu sao Đan Nhất Thuần cứ
muốn mãi đắm chìm vào giờ phút này.
Cô biết rõ là anh đang gọi Hạ Tử Du, trong không gian chật hẹp yên tĩnh như vậy, cô lặng lẽ lắng nghe anh nỉ non hai chữ “bà xã” rất đỗi dịu dàng, giống như lúc này anh đang gọi chính là cô.
Quyến luyến nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cô cầm lấy chiếc điện thoại ở trên chỗ điều khiển gọi điện thoại cho Hạ Tử Du.
Điện thoại di động rất nhanh được nhận, Hạ Tử Du vẫn chưa ngủ, còn đang đợi Đàm Dịch Khiêm.
Đan Nhất Thuần nói, "Tử Du, cô bảo tài xế tới đón Dịch Khiêm đi, Dịch Khiêm say rồi...."
....
Nửa giờ sau, tài xế chở Hạ Tử Du đi tới hội sở "Nhà Trắng".
Hạ Tử Du vừa xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen dừng sát ở bên đường, lúc này Đan Nhất Thuần đang đứng ở ngoài xe.
Đan Nhất Thuần thân thiện cười cười đi tới chỗ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nói tiếng cám ơn với Đan Nhất Thuần, rồi sau đó chui vào trong xe.
Ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du khẽ gọi, "Ông xã...."
Nhìn Hạ Tử Du gọi Đàm Dịch Khiêm thân mật như vậy, Đan Nhất Thuần chán nản hạ mi mắt, rồi nói tạm biệt với Hạ Tử Du.
Sau khi Đan Nhất Thuần rời đi, Hạ Tử Du liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn
theo bóng lưng Đan Nhất Thuần rời đi, rồi sau đó im lặng suy nghĩ một
lúc.
Thật ra thì cô vừa bước vào trong xe cũng đã ngửi được mùi
nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ ở trong xe, cũng chính là mùi hương mà cô
ngửi thấy được trên người Đan Nhất Thuần khi lúc nãy cô đi lướt qua
người Đan Nhất Thuần.