Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 211 : Không phải tới để ôm ấp yêu thương

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Đêm hôm đó ngửi thấy mùi nước hoa ở trong xe, Hạ Tử Du cũng không hề nhắc

với Đàm Dịch Khiêm, cho nên ngày ngày vẫn ấm áp hòa thuận như mọi khi.



Một tuần lễ sau, vào chủ nhật, Robert đến biệt thự chơi.



Hạ Tử Du đã sớm biết Robert sẽ đến Los Angeles, cho nên khi nhìn thấy Robert cũng không cảm thấy kinh ngạc.



Trên ghế sofa ở phòng sách, Liễu Nhiên ngồi trên đùi Robert, vui vẻ nhìn búp bê mới trong tay.



Hạ Tử Du nhìn Robert cười nói, "Mỗi lần anh tới đều mang quà tặng cho Liễu Nhiên, em chỉ sợ sau này Liễu Nhiên sẽ không nhớ tới anh, chỉ nhớ tới

quà anh tặng......”



Robert giống như thật nhìn con bé nhỏ trong ngực, nghiêm túc hỏi, "Liễu Nhiên, không phải con thật sự sẽ chỉ nhớ

mỗi quà chú tặng cho con đấy chứ? Con nói xem, sau này nếu trên đường

nhìn thấy chú con sẽ gọi chứ như thế nào?”



Liễu Nhiên nghiêng đầu, "Gọi chú nha?"



Robert nghiêm mặt nói, "Con gọi ‘chú’ trên đường sẽ có rất nhiều người xoay đầu lại, con phải gọi chú là chú Robert!”



"Robe.... Chú Đặc biệt?" Dường như có vẻ phát âm không chuẩn lắm, Liễu Nhiên khó

khăn đánh vần ra. (Robert = La Bá ‘Đặc’ LN chỉ nghe đc chữ sau nên mới

nói vậy)



Hạ Tử Du cười khẽ, nhìn con gái cưng của mình nói, "Con gọi chú là ‘chú Kiều’ đi!"



Robert lập tức phản đối, "‘Chú Kiều’ rất bình thường, sẽ không để lại ấn tượng tốt cho con gái, nếu không có búp bê thì sau này con gái em sẽ quên anh mất.......”



Lúc này Liễu Nhiên ngây thơ đáng yêu nói, "Con có thể gọi chú là chú ‘củ cải’ được không?” (Robert phát âm qua tiếng

trung là Robert, LN ở đây do nói nhanh nên gọi là Củ cải, mà từ này có

nghĩa là củ cải hoặc cây củ cải



Lúc hai người lớn và một đứa nhỏ đang nói chuyện vui vẻ với con gái thì

người người giúp việc lo lắng đi tới trước mặt Hạ Tử Du gọi: “Cô chủ."



Hạ Tử Du thấy thần sắc khẩn trương của người giúp việc, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì vậy?"



Người giúp việc nói, "Cô Lệ Toa thư ký của ông chủ gọi điện thoại tới, nói ông chủ bị thương...."



Cả người Hạ Tử Du ngay lập tức chấn động mạnh.
Hạ Tử Du im lặng hồi lâu mới hoàn hồn, "Cho nên Đan Nhất Thuần vì cứu anh mà bị thương?”



Đàm Dịch Khiêm không trả lời, hình như cũng đã khôi phục lại sự nghiêm túc lạnh lung vốn có.



Hạ Tử Du sợ hãi nắm lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, chiếc xe kia tại sao lại muốn đâm vào anh? Có điều tra được là ai không?”



Hạ Tử Du chưa kịp nghe thấy Đàm Dịch Khiêm trả lời, điện thoại của Đàm Dịch Khiêm đã vang lên.



Trong điện thoại di động là giọng cung kính của một người đàn ông: “Tổng giám đốc, cảnh sát đã tìm được chiếc xe kia, nhưng người gây tai nạn đã bỏ

trốn...."



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh, "Tôi muốn anh lập tức phải tìm cho ra được người này, trong hai mươi bốn giờ phải báo kết quả cho tôi.”



"Dạ."



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện.



Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Ông xã, không bắt được người kia sao?"



Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, "Lệ Toa không nên thông báo cho em."



Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Anh bị thương như vậy làm sao có thể không cho em biết chứ?"



Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào mắt Hạ Tử Du, trầm giọng nói, "Chỉ là một vết thương nhỏ."



Hạ Tử Du đưa tay ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt nói, "Nếu như không có Đan Nhất Thuần, giờ phút này người nằm trong phòng giải phẫu có khả

năng là anh.... Không phải chỉ là một vết thương nhỏ, có người muốn hại

anh!!"



Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, chúng ta về nhà ngủ thôi."



Hạ Tử Du băn khoăn nói, "Vậy.... Đan Nhất Thuần thì sao? Cô ấy đang ở bệnh viện.....”



"Robert sẽ chăm sóc cho cô ấy."



Hạ Tử Du không yên tâm nói, "Vậy sáng sớm ngày mai em đến thăm cô ấy."



Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."