Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 214 : Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Nhưng lúc này Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ phía sau,
nghẹn giọng nói, "Ông xã, em tin chắc từ nay về sau anh ấy sẽ sống trong thế giới của anh ấy, sẽ không quấy rầy đến chúng ta nữa đâu.”
Cả người Đàm Dịch Khiêm cứng ngắc, giọng nói càng lạnh lùng hơn so với ban nãy, "Tin chắc?"
Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Vâng, em tin chắc...."
Đàm Dịch Khiêm xoay người, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Em thật sự chắc chắn sao?”
"Em...."
Đàm Dịch Khiêm nhíu lại đầu lông mày, "Em có biết hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hủy tình cảm của chúng ta không?”
Hạ Tử Du hết sức kiên định, "Em biết, em biết hết.... Nhưng em đã thuyết
phục anh ấy, anh ấy thật sự sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nữa.”
Đàm Dịch Khiêm trầm mặc một lát, rồi chợt vươn tay trái ra nhẹ nhàng mơn
trớn lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, lòng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve,
giọng nói cũng dịu lại đôi chút, nhỏ nhẹ nói, "Bà xã, em có biết không,
cho dù em muốn cả thế giới, anh đều sẵn long dâng nó đưa tới trước mặt
em....... Đơn giản là vì anh rất quan tâm em, toàn bộ phụ nữ trên thế
giới này người anh cần chỉ có em, anh không cho phép bất cứ ai cướp em
khỏi tay anh đâu, lại càng không cho phép bất kỳ ai rắp tâm phá hoại
tình cảm giữa chúng ta, cho nên anh không thể tha cho Kim Trạch Húc!”
Hạ Tử Du cắn chặt môi, "Em biết...."
"Vậy em cũng nên quý trọng tình cảm chúng ta giống như anh, đúng không?”
Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm êm ái như những lời tâm tình ngọt ngào vào
mỗi tối với Hạ Tử Du, anh không nỡ lớn tiếng với cô.
Hạ Tử Du bổ
nhào vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, ôm lấy Đàm Dịch Khiêm thật chặt,
"Ông xã, xin anh tin tưởng, nếu như không có anh bên cạnh em, cuộc sống
của em sẽ chỉ có màu xám, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em
tuyệt đối không cho phép tình cảm của chúng ta xuất hiện bất cứ vấn đề
gì nữa.....”
Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, giọng
nói mang theo vô vàn trìu mến, "Đã như vậy, em không nên cầu xin anh bỏ
qua cho hắn.”
Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, ngập ngừng nói, "Đây là một lần cuối cùng...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn khóe mắt ngấn nước của Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Em nhất định muốn anh đồng ý?”
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên cười cười, cũng không trả lời Robert.
Robert đang muốn tiếp tục khuyên nhủ Đàm Dịch Khiêm, nhưng chợt nhớ tới câu
Đàm Dịch Khiêm vừa mới nói, "Đợi chút, cậu vừa rồi hình như nói là cậu
không có tính bỏ qua cho Kim Trạch Húc.... Aizzz, tôi bị cậu làm cho
ngu muội rồi."
Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm càng cong
hơn, "Tôi tạm ngừng kế hoạch là bởi vì tôi đã hứa với bà xã, nhưng chỉ
duy nhất một lần này!"
Robert không đồng ý nói, "Nếu Tử Du có lý
do cầu xin cậu bỏ qua cho Kim Trạch Húc, cô ấy cầu xin cậu một lần rồi
sẽ có lần thứ hai, chẳng lẽ cậu cho rằng lần sau Kim Trạch Húc lại tiếp
tục, Tử Du sẽ làm ngơ ngồi yên không để ý sao?”
Đàm Dịch Khiêm
bình tĩnh thong thả nói, "Đương nhiên, cô ấy sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm
ngơ rồi." Đây chính là nguyên nhân mà Đàm Dịch Khiêm buộc Hạ Tử Du phải
"bảo đảm".
"Xem ra là cậu đã tính trước hết mọi việc rồi....
Nhưng mà, có ai biết lần sau Kim Trạch Húc sẽ giở trò gì nữa đây, không
phải cậu định ngồi chờ chết đấy chứ?"
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười
nói, "Tôi không cần biết tiếp theo hắn định làm gì, bởi vì tôi buộc hắn
phải đi bước kế tiếp theo sự sắp đặt mà tôi đang dành cho hắn.” (dã man)
Robert bừng tỉnh hiểu ra, bước lên cười nói, "Thì ra là cậu đã có kế hoạch rồi...."
Đàm Dịch Khiêm bưng lên ly rượu ngồi lại vào phía sau bàn làm việc, ung dung hỏi, "Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"
Robert ngại ngùng nói, "Ồ, là thế này, tôi thay Đan Nhất Thuần tới cảm ơn cậu
đã cho cô ấy ở lại Đàm thị làm việc, nhưng mà bộ phận hậu cần thật sự
không phải là nơi dành cho một cô gái xinh đẹp nên ở lại, tôi có thể xin cậu đổi lại chức vị cho Đan Nhất Thuần được không?”
Đàm Dịch Khiêm không nể mặt nói thẳng, "‘Đàm thị’ không nuôi những người không có năng lực làm việc."
Robert lập tức nói, "Cô ấy làm không tốt cũng không sao, tiền lương của cô ấy
tôi sẽ trả, bất quá chỉ là làm lãng phí không gian Đàm thị của cậu một
chút thôi..........Đàm đại tổng giám đốc, cậu đồng ý với tôi đi, dù sao thì Nhất Thuần cũng từng cứu cậu mà.......”