Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 220 : Sinh nhật bị lãng quên (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Chưa tới mười hai giờ Đàm Dịch Khiêm đã về đến nhà.
Anh cũng không uống nhiều rượu, cho nên vẫn còn rất tỉnh táo.
Vặn tay mở cửa phòng ra, anh theo thói quen gọi, "Bà xã...."
Không thấy Hạ Tử Du đáp lại, Đàm Dịch Khiêm nghĩ rằng Hạ Tử Du đã ngủ, cho
nên anh bước nhẹ tới mép giường, nhưng không ngờ trên giường trống
không.
Đàm Dịch Khiêm tìm kiếm chung quanh cả buổi nhưng cũng không nhìn thấy Hạ Tử Du, cuối cùng anh đến chỗ người giúp việc để hỏi.
Người giúp việc nơm nớp lo sợ trả lời, "Dạ, tối nay cô chủ ngủ với Cô Ngôn Tư...."
Đàm Dịch Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó đến phòng Liễu Nhiên.
Bình thường phòng trẻ không khóa, vậy mà tối nay lại khóa trái cửa, hiển
nhiên người phụ nữ nào đó không muốn nửa đêm bị ai đó ôm về phòng ngủ.
"Chết tiệt!!" Không mở được cửa phòng, Đàm Dịch Khiêm thầm quát chửi một câu.
Hạ Tử Du nằm cạnh Liễu Nhiên trong phòng trẻ, cô nghe thấy tiếng động ở
chỗ tay cầm cửa, cũng biết người đứng ngoài cửa là ai, nhưng cô quyết
tâm không cho người nào đó mở cửa.
Kết quả rất rõ ràng, Đàm Dịch Khiêm một mình trở về phòng, hai người ngủ hai nơi.
--- ----
Không có vợ yêu trong ngực, suốt đêm Đàm Dịch Khiêm ngủ không được yên giấc,
vì thế vừa sáng sớm Đàm Dịch Khiêm đã lục đục mò sang phòng trẻ.
Cửa phòng trẻ đã mở, Đàm Dịch Khiêm bước vào phòng đúng lúc Hạ Tử Du đang
trong phòng tắm rửa mặt, người giúp việc giúp Liễu Nhiên mặc quần áo.
Liễu Nhiên nhìn thấy anh rất vui vẻ gọi, "Ba!"
Đàm Dịch Khiêm làm dấu ‘xuỵt’ bằng ngón tay, Liễu Nhiên lập tức hiểu ý, gật đầu cũng che miệng lại.
Đàm Dịch Khiêm bước nhẹ vào phòng tắm, thấy Hạ Tử Du đang chải đầu,
anh đột nhiên vòng hai cánh tay quanh người Hạ Tử Du, lấy lofg nhỏ nhẹ
gọi, "Bà xã...."
Hạ Tử Du cũng không lên tiếng để ý tới Đàm Dịch Khiêm, trầm mặt lạnh nhạt.
Đàm Dịch Khiêm hôn phớt lên gò má Hạ Tử Du, như trẻ con kể khổ, "Không có
em ngủ bên cạnh, tối hôm qua anh ngủ không ngon gì hết.”
Hạ Tử Du vẫn không lên tiếng.
Không chịu nổi Hạ Tử Du coi thường mình, Đàm Dịch Khiêm mất hết kiên nhẫn
nói, “Tại sao em cứ vì chuyện của Kim Trạch Húc mà muốn cãi nhau với
anh?”
Hạ Tử Du xoay người, bước ra phòng tắm.
Đàm Dịch Khiêm đuổi theo, bắt lấy cổ tay mảnh mai của Hạ Tử Du, "Anh muốn nói chuyện rõ ràng với em.”
Liễu Nhiên vừa mặc quần áo tử tế đang trừng mắt to nhìn hình ảnh ba mẹ lúc này đang giằng co.
"Anh..........Tại sao không ở nhà?"
Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói, "Không có gì, cô đi xuống đi.......”
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Dạ."
Lúc Đan Nhất Thuần xoay người đi, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng nói, "Mang hết
lịch hẹn của mấy cuộc họp hội nghị và hành trình hôm nay đến đây.”
Chỉ chốc lát sau, Đan Nhất Thuần cầm tư liệu đi họp cùng lịch hành trình để ở trên mặt bàn của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm đang muốn cầm lên tài liệu mở ra xem, nhưng phát hiện phía
trên đống tài liệu để một chiếc hộp tinh xảo đắt giá bọc giấy hoa màu
đen.
"Dịch Khiêm, cái này là em.... À, là quà bạn bè tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Đàm Dịch Khiêm nhìn chiếc hộp màu đen tinh xảo này, trong đầu thoảng qua
trận cãi nhau từ hôm qua đến hôm nay của anh và Hạ Tử Du.
Đan
Nhất Thuần nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Cái này là em tự chọn theo
ánh mắt của em, không biết anh có thích hay không, nhưng theo như những
bộ đồ trước kia em đã tặng cho anh, em nghĩ chắc cũng không đến nỗi quá
tệ...........”
"Cám ơn!"
Mặc dù Đàm Dịch Khiêm không mở
hộp quà ra, nhưng được Đàm Dịch Khiêm đáp lại, Đan Nhất Thuần đã cảm
thấy rất vui, "Dịch Khiêm, sinh nhật vui vẻ!"
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt chuyển sang xấp tài liệu cho cuộc họp trước mặt.
Đan Nhất Thuần lập tức nói, "Bây giờ em đi thông báo cho mọi người đi họp."
....
Sau khi Đan Nhất Thuần rời đi, Đàm Dịch Khiêm nhìn đống tài liệu một hồi,
có lẽ vì Đan Nhất Thuần tặng quà cho anh làm tâm trạng anh càng thêm
phiền loạn, anh lên cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Du.
Thế nhưng, điện thoại Hạ Tử Du không thể nào kết nối được.
Đàm Dịch Khiêm nghĩ là Hạ Tử Du không muốn nghe điện thoại của anh, ngay sau đó anh gọi điện thoại về nhà.
Hình như là điện thoại reng chưa được mấy giây, người giúp việc đã rất nhanh nhận điện thoại, "Dạ.... ông chủ."
Đàm Dịch Khiêm nghe ra giọng của người giúp việc dường như có phần hơi thở dốc, Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng hỏi, "Tử Du đâu?"
"Ông.... ông chủ, cô chủ bảo tài xế chở cô ấy đến sân bay rồi, chúng tôi đang
muốn thông báo với cậu....." Thời điểm Đàm Dịch Khiêm gọi điện thoại
về cũng đúng lúc người giúp việc đang muốn gọi điện thoại cho anh.
"Đến sân bay?" Đôi mắt đen thẳm gian xảo ranh mãnh của Đàm Dịch Khiêm híp lại như đường chỉ, vô cùng lạnh lẽo.
"Đúng vậy, cô chủ không có ở nhà, chúng tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ...........