Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 221 : Cần phải gánh chịu hậu quả (1)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Trên máy bay, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
‘Cô Hạ, số 23 cũng chính là vé máy bay sao?’
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của nhân viên bán vé máy bay, Hạ Tử Du chợt mở mắt ra.
Hôm nay là ngày 23, sinh nhật của anh....
Nghĩ tới đây, cả người Hạ Tử Du cứng đờ, hình ảnh hiện lên trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm.
Ngay sau đó, cô sốt ruột lấy điện thoại ra, nhìn màn hình tối đen cô mới ý
thức được điện thoại di động của cô đã tắt máy, mà căn bản trên máy bay
cô không thể nào gọi điện thoại cho anh....
Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại di động xuống, trái tim dâng lên cảm giác khó chịu. Ông xã, em xin lỗi....
‘Cô Hạ, nếu như trước sáng mai cô không thể tới Luân Đôn làm chứng cho Ông Kim Trạch Húc, Ông Kim Trạch Húc sẽ bị phán tội danh thành lập lập
tức trục xuất trở về Trung Quốc giam giữ....’
Đây là cuộc điện
thoại luật sư của Kim Trạch Húc gọi tới cho cô, cô không còn cách nào
lựa chọn, bởi vì anh rõ ràng không đồng ý cho phép cô đi Anh.
Nhưng mà.... Nhưng mà cô đã quên nói với anh một câu "Sinh nhật vui vẻ!!"
....
Vào buổi trưa.
Không có Hạ Tử Du, cả căn biệt thự dường như trở nên trống vắng khó tả.
Đàm Dịch Khiêm yên tĩnh trầm lặng ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng, trong tay cầm một ly rượu màu đỏ sậm.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Đàm Dịch Khiêm ấn nút trả lời, nhưng không lên tiếng.
Thuộc hạ trong điện thoại báo cáo với anh, "Tổng giám đốc, lúc chúng tôi tới
sân bay Bà tổng giám đốc đã lên máy bay rồi.... Chúng tôi có cần lập
tức lên máy bay tới Luân Đôn không?"
Đàm Dịch Khiêm trầm mặc mấy giây, nhàn nhạt nói, "Bảo đảm an toàn cho cô ấy, đừng xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy."
"Dạ."
Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện.
Ném điện thoại di động tới giường lớn, Đàm Dịch Khiêm nâng ly rượu lên nhấp một hớp.
muốn hãm hại em, mà anh chủ động đi gặp hắn lại vừa đúng ý của hắn, hắn
âm thầm sai người chụp lại ảnh của anh và hắn đang nói chuyện sau đó đưa cho cảnh sát....”
Hạ Tử Du nhíu chặt mi tâm, "Tại sao cho tới bây giờ anh không nói cho em biết những chuyện này?"
Kim Trạch Húc thở dài, "Khi đó em bởi vì anh đã giấu em một chuyện ngày
trước mà giận anh, em nói em không muốn liên lạc với anh nữa, cho nên
anh không có cơ hội nói cho em biết chuyện này, sau khi em cùng Đàm Dịch Khiêm đến Los Angeles, chúng ta lại càng không có liên lạc, lần gặp ở
hội sở đó, nói thật, khi đó anh rất tức giận, nên cũng không muốn nói
với em những chuyện này.”
Hạ Tử Du không hiểu hỏi, "Người kia
nếu như muốn trả thù những chuyện đêm đó anh ra tay với hắn, vậy vì sao
hắn còn phải tạo ra nhiều phiền phức theo dõi chụp ảnh để đối phó anh?
Thật xin lỗi, em thật không muốn hắn hãm hại anh, em chỉ nghi
ngờ.......”
Kim Trạch Húc gật đầu nói, "Hắn có lẽ phát điên.......” Kim Trạch Húc lấy tay che mặt, suy sụp nói, "Anh bị cảnh sát tới
tìm mới biết hắn buôn ma túy, hơn nữa ảnh chụp rõ mặt anh và hắn, có
trời mới biết, chuyện qua lâu vậy rồi, anh thậm chí còn không nhớ đến
nó......... Anh thật sự bị hắn hại cho thê thảm, bản thân hắn đương
nhiên không cần rồi, bởi vì hắn vốn là tội phạm truy nã!”
Hạ Tử Du lo lắng nói, "Vậy em có thể giúp gì được cho anh?”
Ellen thay Kim Trạch Húc trả lời, "Cô Hạ, cô chỉ cần nói ra toàn bộ quá
trình Ông Kim vì cô mà đánh nhau với tên tội phạm buôn ma túy kia, như
vậy quan tòa sẽ tin người kia có ý muốn trả thù, cộng thêm Ông Kim trước đây vốn là thương nhân, tin rằng quan tòa sẽ công bằng phán xét....
....”
Hạ Tử Du gật đầu, "Được."
Kim Trạch Húc xin lỗi
nói, "Tử Du, thật xin lỗi, anh vốn định không muốn phiền đến em, nhưng
không ngờ lần này lại quấy rầy đến cuộc sống của em.”
Hạ Tử Du
cầm tay Kim Trạch Húc nói, "Anh là anh trai em, em không thể nào không
giúp anh, huống chi anh vướng vào chuyện này cũng bởi vì em.........”
Ellen hỏi, "Cô Hạ, vụ án của Ông Kim chiều này sẽ mở phiên toà thẩm tra xử
lý, tôi cần cô dùng thân phận là nhân chứng đến tham dự trên tòa án, có
được không?”
"Được.... Nhưng mà, tôi chỉ hy vọng tôi có thể bí mật tham dự, có một số việc tôi không muốn xuất hiện trên truyền thông.”
Ellen gật đầu, "Được."