Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 222 : Cần phải gánh chịu hậu quả (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Buổi chiều mở phiên toà thẩm lý vụ án Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du lấy thân phận
chứng nhân làm chứng cho Kim Trạch Húc, vụ án tiến triển rất thuận lợi, nhưng kết quả chung thẩm toà án thẩm vấn phải đợi đến buổi chiều hôm
sau.
Vì thế, Hạ Tử Du quyết định ở lại Luân Đôn một đêm.
Buổi tối ngủ lại ở một khách sạn Luân Đôn, Hạ Tử Du gọi điện thoại về cho
Đàm Dịch Khiêm, nhưng, Đàm Dịch Khiêm vẫn không nghe máy.
Hạ Tử
Du lo sợ bất an, suốt đêm nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm mà không ngủ được, cô
liên tục gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm, lo lắng chờ đợi nhưng vẫn
không thể nào kết nối được với điện thoại của anh.
Buổi chiều
hôm sau, Kim Trạch Húc ra hầu phiên tòa thẩm vấn cuối cùng.... Bởi vì
có chứng cứ chính xác từ Hạ Tử Du, kết quả toà án thẩm vấn rất lạc
quan, Kim Trạch Húc được phóng thích ngay tại chỗ.
Không nói chuyện nhiều với Kim Trạch Húc, xế chiều hôm đó Hạ Tử Du đã vội vã máy bay.
Bởi vì mang thai, cộng thêm hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, Hạ Tử Du vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi.
....
Lúc Hạ Tử Du về đến Los Angeles đã là 5 giờ sáng, Hạ Tử Du không dám chậm trễ đi taxi ba tiếng trở về biệt thự.
Người giúp việc trực đêm thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, vui mừng nói, "Cô chủ, cô đã về rồi?
"Ừ." Hạ Tử Du đáp nhẹ một câu, sau đó vội vàng bước lên lầu hai.
Đứng trước cửa phòng mình, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng vặn tay cầm nắm cửa.
Với tay mở đèn trong phòng, Hạ Tử Du khẽ gọi, "Ông xã...."
Thế nhưng khi vừa bật đèn lên, Hạ Tử Du nhìn thấy chỉ là một căn phòng ngủ trống rỗng cùng giường lớn phẳng phiu chỉnh tề.
Hạ Tử Du chậm rãi đi tới mép giường, sững sờ nhìn chiếc giường lớn màu đen không có ai ngủ trên đó.
Ngồi ở mép giường, Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm một lần nữa, kết quả vẫn không có ai nhấc máy.
Hạ Tử Du đi tới phòng sách lầu một.
Hạ Tử Du hỏi người giúp việc đang ở trong phòng sách, "Dịch Khiêm không có ở nhà sao?"
Người giúp việc trả lời, "Ông chủ hai đêm nay không có về nhà ngủ.”
"Vậy.... Ban ngày anh ấy có về không?"
"Có, cô Ngôn Tư hai ngày nay không đến nhà trẻ, là ông chủ đi cùng với cô Ngôn Tư.”
Đúng rồi, sinh nhật của anh, cô đã xin nghỉ trước cho Liễu Nhiên, cô vốn định cả nhà ấm áp quây quần bên nhau, vậy mà......
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, "Tôi rời khỏi Los Angeles ba ngày, anh ấy cũng không nhận điện thoại của tôi."
Đan Nhất Thuần an ủi nói, "Đàn ông tốt nhất là nên dỗ dành, hơn nữa Dịch
Khiêm thương cô như vậy, cô chờ một chút nữa gặp Dịch Khiêm rồi dỗ dành
lấy lòng anh ấy là được rồi.............”
Hạ Tử Du rũ mắt xuống, chán nản nói, "Tôi cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu.”
Đan Nhất Thuần điềm đạm hiền lành cười nói, "Không sao, chín giờ có một
cuộc hội nghị là do Dịch Khiêm tự mình chủ trì, cô cũng biết Dịch Khiêm
sẽ không bao giờ chậm trễ công việc, cho nên cô chỉ cần ở chỗ này chờ
anh ấy tới công ty là được rồi.”
"Được." Cũng đành phải như vậy.
"Xem ra tối hôm qua cô nhất định ngủ không ngon, tôi đi pha cho cô một cốc
cà phê....... À, thiếu chút nữa tôi quên mất, cô bây giờ không thể uống
cà phê, tôi nghe Robert nói cô đã có em bé, chúc mừng cô.... Cô tới sớm
như vậy nhất định vẫn chưa dùng bữa sáng, bây giờ tôi đến phòng ăn mua
đồ ăn sáng cho cô, cô ngồi ở sofa nghỉ ngơi một chút đi, tôi không muốn
lát nữa Dịch Khiêm tới nói tôi không chăm sóc tốt cho bà xã của anh ấy.”
Hạ Tử Du cười nhẹ nói, "Cám ơn."
....
Thời gian chờ đợi luôn cảm thấy rất dài, Hạ Tử Du không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, trâm trạng lo lắng bất an không yên.
Rốt cuộc đợi đến khi kim chỉ giờ sắp chỉ đến số chín, Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng làm việc.
Hạ Tử Du từ trên ghế sofa đứng bật dậy, nhỏ nhẹ gọi, "Ông xã...."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm thoáng lướt qua người Hạ Tử Du, sau đó nhìn Đan Nhất Thuần đi ở phía sau, thản nhiên nói, "Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp,
lập tức vào họp."
Đan Nhất Thuần liếc nhìn sang Hạ Tử Du, từ tốn
nói, "À, Dịch Khiêm, em giúp anh lùi giờ họp xuống một tiếng nữa.... Tử Du ở đây chờ anh đã lâu rồi, anh nói chuyện với Tử Du một chút đi.”
Đàm Dịch Khiêm nhìn chăm chú vào ánh mắt của Đan Nhất Thuần.
Không đợi Đàm Dịch Khiêm mở miệng, Đan Nhất Thuần lập tức giống như chạy trốn lao ra khỏi phòng làm việc.
Hạ Tử Du chậm rãi bước đến gần Đàm Dịch Khiêm, nghẹn giọng nói, "Ông xã, em thật xin lỗi."
Ánh mắt Đàm Dịch cũng không nhìn Hạ Tử Du, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, "Anh bảo tài xế đưa em về.”
Hạ Tử Du ngước nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Có thể cho em ba phút giải thích được không?”
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du một cái, môi mỏng mấp máy, "Em hẳn
là chưa quên lời em đã hứa với anh chứ........ Cho nên, lúc em quyết
định đi Anh, anh nghĩ em cũng đã cân nhắc đến việc em phải gánh chịu hậu quả rồi.”