Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 224 : Không có can đảm nhìn anh (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Ba ngày sau.



"Mẹ, đi vườn hoa chơi với con đi?"



Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm vừa ngủ dậy Liễu Nhiên đã cầm theo búp bê vui mừng chạy tới phòng của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du đã dậy từ lâu rồi, cô ngồi trong phòng lặng lẽ dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn màn hình điện thoại không có lấy một tin nhắn, thần sắc thẫn

thờ.



"Mẹ...."



Liễu Nhiên lắc lắc cổ tay Hạ Tử Du, lúc này

Hạ Tử Du mới hoàn hồn, khuôn mặt có chút tái nhợt miễn cưỡng cười nói,

"Tiểu nghịch ngợm sao sớm thế này đã dậy rồi?”



Liễu Nhiên cọ cọ vào đùi Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn mẹ dẫn con đi vườn hoa, con muốn nhìn cây chanh thảo có nẩy mầm chưa?”



Hạ Tử Du đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhiên, thương yêu nói, "Đi thôi!"



Liễu Nhiên không chịu đi, hai tay dang rộng ra, ngây thơ nói, "Mẹ, con muốn mẹ bế......”



Hạ Tử Du cười nhẹ, "Được." Bởi vì mang thai nên lúc cô bế Liễu Nhiên cực kỳ cẩn thận.



Đi tới lầu một, Hạ Tử Du đang chuẩn bị bế Liễu Nhiên đến vườn hoa, đúng lúc thấy Robert đi về phía bọn họ.



"Chú ‘củ cải’!!"



Hạ Tử Du nhìn về phía Robert, mỉm cười, "Robert, sao anh lại tới đây?"



Robert trực tiếp bế Liễu Nhiên từ tay Hạ Tử Du qua, dùng sức hôn lên gò má của Liễu Nhiên, "Có nhớ chú củ cải hay không?"



Liễu Nhiên gật mạnh đầu, "Dạ."



"Được rồi, chú củ cải có quà cho con...." Ngay sau đó, không biết từ chỗ nào

Robert lấy ra một chú búp bê nhỏ, rất đáng yêu, thậm chí mắt nó còn đang chuyển động.



"Con cám ơn chú....." Liễu Nhiên vui vẻ hôn Robert một cái ‘chóc’.



Hạ Tử Du cười nói, "Anh sẽ làm hư con bé...."



Robert buồn cười lắc lắc một ngón tay, "NO, chân chính làm hư con gái em chính là ông xã em, anh nghe nói ông xã em thậm chí còn chuẩn bị cho Liễu

Nhiên cả một phòng búp bê.”



Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Tử Du có vẻ ảm đạm mất mác.



Robert hỏi, "Hai người định đi đâu vậy?"



Hạ Tử Du trả lời, "Em đang chuẩn bị dẫn Liễu Nhiên tới vườn hoa, con bé nhớ mấy cái cây chanh thảo kia.”
cuộc họp ngày mai, cho nên tôi lén đến Đàm thị xem xét thì phát hiện đèn phòng làm việc của anh ấy vẫn còn sáng.... Bây giờ cô có muốn đến đây

không?” Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đang chiến tranh lạnh, cho nên mới thông báo cho Hạ Tử Du biết.



Anh ấy đã trở lại, cô là vợ của anh mà cũng không biết, thậm chí còn phải cần qua một người khác nói cho cô biết.



Hạ Tử Du nhắm đôi mắt đẫm nước lại, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói, "Bây

giờ cũng trễ rồi, tôi không muốn quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ tới công ty!" Cô dĩ nhiên rất muốn đến gặp anh ngay bây giờ, nhưng

mà, cô biết anh sẽ không muốn thấy cô, cô không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.



"Được, cố gắng lên, tôi tin tưởng cô và Dịch Khiêm sẽ không có chuyện gì."



"Ừ."



....



Hôm sau, tại tầng lầu 98 tập đoàn ‘Đàm thị’.



Sáng sớm, Tử Du Hạ đứng trước cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm hít một hơi thật sâu.



Hạ Tử Du đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng cô lại nghe được cuộc nói

chuyện của Đàm Dịch Khiêm và một người khác bên trong phòng làm việc.



Giọng nói lạnh lùng của anh vọng ra, "Bảo cô ấy ký tên lên phần thỏa thuận

này, không cần thiết cho cô ấy biết lý do............”



"Hả, Tổng giám đốc Đàm, anh chắc chắn chứ? Hình như anh thật vất vả mới...."



Đàm Dịch Khiêm không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của người nọ, "Cứ theo lời tôi nói mà làm, anh đi xuống đi!”



"Dạ....."



Một giây trước khi luật sư Aston mở cửa bước ra, Hạ Tử Du đã tránh sang chỗ lối rẽ bên cạnh phòng làm việc.



Hạ Tử Du dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại của Đàm Dịch Khiêm và luật sư

Aston, bởi vì Hạ Tử Du cũng không xa lạ với Aston, năm đó Hạ Tử Du và

Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn trên tòa, Aston chính là luật sư biện hộ cho

Đàm Dịch Khiêm, sau đó cũng chính Aston đưa ra giấy thỏa thuận ly hôn

của Đàm Dịch Khiêm và cô bảo cô ký tên lên....



Giấy thỏa thuận ly hôn....



Đơn ly hôn....



Hạ Tử Du sững sờ tựa vào vách tường lạnh buốt sau lưng, bịt miệng lại cô

thơ thẫn cất bước đi, từng bước từng bước như người mất hồn rời khỏi

tầng lầu 98.