Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 225 : Chết tiệt. . . . . (1)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Về đến phòng mình, Hạ Tử Du đóng chặt cửa phòng lại, vô lực mà tựa vào cánh cửa.



"Cô chủ, cô chủ, cô không có sao chứ? Nhìn sắc mặt cô hình như không khỏe sao?"



Trông thấy Hạ Tử Du như người mất hồn bước vào nhà, người giúp việc không khỏi lo lắng đứng ngoài cửa phòng gọi Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nhắm nghiền hai mắt lại, cố tỏ ra bình thản không có chuyện gì

xảy ra, "Tôi không sao, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, tôi nghĩ tôi cần

nằm nghỉ một chút.”



"Cô thật không có chuyện gì chứ?" Hạ Tử Du đang mang thai, người giúp việc thật không dám lơ là.



"Ừ, không sao...."



Người giúp việc không yên tâm nói, "Vậy được, cô chủ, nếu như cô có chuyện gì xin cứ nói với chúng tôi."



Người giúp việc đang chuẩn bị rời đi, Hạ Tử Du giống như đột nhiên nhớ tới

điều gì đó, vội vàng nói, "Đúng rồi, tôi không muốn gặp bất cứ ai, nếu

có người tới tìm tôi, chị nói tôi đã ngủ rồi nha."



"Dạ."



Sau khi người giúp việc đi rồi, Hạ Tử Du từ từ cất bước di chuyển đến cạnh giường.



‘Bảo cô ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, không cần phải cho cô ấy biết lý do.....’



Nằm ở trên giường, lời nói của anh tái diễn không biết bao nhiêu lần bên

tai cô, cô vùi đầu vào trong chăn, trái tim trổi lên đau đớn kịch liệt.



Lúc đi Anh, không phải cô không nghĩ tới anh sẽ tức giận, chỉ là cô thật

sự không ngờ sự việc lại phát sinh hậu quả nghiêm trọng thế này.......



Cô không phải ỷ vào anh cưng chiều, cũng không phải là muốn làm những

chuyện anh không thích, chỉ là.... Cô không có lựa chọn nào khác.



Mà anh thật sự thất vọng về cô đến nỗi không muốn giữ cô ở lại nữa hay sao?



....



Hạ Tử Du mở to mắt nằm trên giường nguyên cả một buổi chiều.



Lúc trời bắt đầu tới, giọng của Liễu Nhiên vang lên ở ngoài cửa phòng Hạ Tử Du, "Mẹ ơi...."



Giọng nói Liễu Nhiên kéo thần trí đi hoang của Hạ Tử Du trở lại, Hạ Tử Du vội vàng bước xuống giường, mở ra cửa phòng, gọi: "Liễu Nhiên!"



Liễu Nhiên không nhìn thấy sắc mặt buồn bã của mẹ mình, con bé kéo tay mẹ, vui mừng nói, “ Mẹ, chú ‘củ cải’ tới kìa....”



Hạ Tử Du ôm lấy Nhiên, cố gắng che giấu cảm xúc suy sụp của mình, nhợt nhạt cười nói, "Được, mẹ rửa mặt rồi cùng con đi xuống!"



Liễu Nhiên vòng tay ôm cổ Hạ Tử Du, thúc giục, "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, ba và chú ‘củ cải’ đều ở dưới lầu đó...."



Hạ Tử Du lập tức trợn to đôi mắt, "Ba con.... Ba con về rồi sao?"



Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Dạ, hôm nay ba đến nhà trẻ đón Liễu Nhiên, nhưng

trên đường về gặp chú ‘củ cải’, chú ‘củ cải’ nói rất nhiều chuyện với ba ở trong xe, và rồi chú ‘củ cải’ đi theo ba và con cùng về nhà luôn!”



Người giúp việc bổ sung, "Cô chủ, ông chủ và khách đã ở phòng ăn chờ cô cùng dùng cơm.”



"Mẹ, nhanh lên đi...."



Hạ Tử Du trầm mặc suy tư một lát nói với người giúp việc, "À, hôm nay tối

thấy không được khỏe, chắc tôi không xuống dùng cơm đâu...."



Liễu Nhiên mở to hai mắt, "Mẹ, mẹ không khỏe sao?"



Hạ Tử Du dỗ dành nói, "Liễu Nhiên, ngoan, con cùng dì đi xuống ăn cơm với

ba và chú ‘củ cải’ đi, mẹ muốn ở trong phòng ngủ thêm một lát nữa.”




Vẻ mặt lạnh lùng Đàm Dịch Khiêm càng thêm âm u.



Robert ảo não nói, "Vậy.... Tử Du xảy ra chuyện gì?"



Đàm Dịch Khiêm hừ mũi nói, "Có lẽ tôi không nên về nhà!!" Cô ấy lại còn

dám xa lánh anh? Chết tiệt, cô dựa vào cái gì mà dám xa lánh anh?



--- ---



Buổi tối, Tử Du im lặng ngồi ở trước cửa sổ sát đất ở trong phòng.



"Mẹ, mẹ...."



Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của Liễu Nhiên.



Hạ Tử Du đứng dậy, mở ra cửa phòng.



Liễu Nhiên đứng trước cửa phòng ôm búp bê điệu bộ rất đáng yêu, Hạ Tử Du cúi người bế Liễu Nhiên lên.



"Mẹ, Liễu Nhiên buồn ngủ rồi, mẹ có thể kể chuyện cổ tích cho Liễu Nhiên nghe được không?”



"Được."



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đi trở lại phòng trẻ.



Liễu Nhiên tắm rửa xong ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đôi mắt trong suốt mở to nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du giống như thường ngày lật từng trang truyện kể chuyện cổ tích cho Liễu Nhiên nghe.



Hạ Tử Du không nhận ra đứa con gái nhỏ trước mặt cô hôm nay có điều khác

thường, nhưng Liễu Nhiên lại cảm thấy mẹ không được vui, "Mẹ, mẹ không

vui sao?"



Câu chuyện cố tích bị gián đoạn, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Sao con biết?"



Liễu Nhiên nói, "Chuyện cổ tích mẹ kể cho Ngôn Ngôn là tối hôm qua đã kể rồi.”



Hạ Tử Du lúng túng nói, "Ồ, vậy bây giờ mẹ kể một chuyện khác cho con nghe nha...."



"Mẹ, mẹ hứa với con...."



"Hứa với con cái gì?"



"Hứa với con, đừng cãi nhau với ba nữa."



Hạ Tử Du vội vàng nở một nụ cười thật tươi, "Mẹ đâu có cãi nhau với ba....."



"Nhưng mà ba và mẹ không ai nói chuyện với nhau, mấy ngày nay tối nào mẹ cũng ngủ với Liễu Nhiên.”



Hạ Tử Du cố gắng để nụ cười trên mặt giống như tự nhiên, "Đứa ngốc, đó là

bởi vì ba con mấy ngày nay đi công tác mà.... Ba mẹ không phải là cãi

nhau đâu, bé cưng à, cái đầu nhỏ này của con không được suy nghĩ lung

tung đó."



"Là thật sao?"



Hạ Tử Du cúi đầu hôn nhẹ lên trán Liễu Nhiên một cái, "Dĩ nhiên rồi!"



"Ba mẹ không được cãi nhau nữa nha!"



Hạ Tử Du cảm thấy trong lời nói của Liễu Nhiên có chút bất an, nhìn con

gái không chớp mắt, mỉm cười bảo đảm nói, "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không cãi

nhau với ba con nữa."



"Dạ." Liễu Nhiên gật đầu cười thật ngọt ngào.