Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 226 : Chết tiệt. . . . . (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Cũng trong lúc đó, tại "Đàm thị".



Bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy của Los Angeles,

thế nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm lại mải miết đứng nhìn trước cửa

sổ.



Chết tiệt, rốt cuộc anh phải làm gì với cô bây giờ?



Tại sao đối với hôn nhân của mình cô lại không hề có chút thành ý nào cố gắng xây dựng nó?



Cái anh muốn không nhiều lắm, dù là.... Cho dù chỉ là một câu dỗ dành anh cũng đủ rồi.



Nhưng cái gì cô cũng không chịu nói, giống như đang chờ anh hạ mình trước, còn cố chấp muốn xa lánh anh.



Rốt cuộc cô cho rằng anh có thể nhẫn nhịn tới khi nào? Hay là cô đang nghĩ

hôn nhân của bọn họ không còn thích hợp để tiếp tục nữa? Tại sao cô lại

có thái độ như vậy? Cô còn là Hạ Tử Du mà anh biết sao?



Cốc, cốc.



Hai tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.



"Vào đi."



Đẩy cửa vào, người đến nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ cùng mùi nước hoa thoang

thoảng trước nay chưa từng thay đổi thì cũng đoán được người đến là ai.



Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm đứng vững vàng trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng gọi anh, "Dịch Khiêm."



Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn nhìn chăm chú về phía trước, môi mỏng mấp máy nói, "Tôi nghĩ có thể cô sáng mai cô mới đến."



Đan Nhất Thuần lắc lắc nhẹ đầu, "Em không đợi được đến ngày mai, hiện tại đến em chỉ muốn hỏi anh cho rõ ràng.......”



Đàm Dịch Khiêm im lặng không nói.



Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói, "Giấy thỏa hiệp thôi việc anh bảo luật sư

Aston đưa cho em em đã ký tên lên đó rồi.... Dịch Khiêm, em không hiểu,

có phải em làm việc không tốt hay em đã phạm phải sai lầm gì không, tại

sao anh lại đột nhiên bảo luật sư Aston đưa cho em cái giấy hiệp nghị

thôi việc kia?”



Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Hiệp nghị chỉ là hình thức, làm như vậy để cô có thể hưởng được nhiều quyền lợi hơn từ công ty.”


Hạ Tử Du lập tức xoay người, cô định cất bước chân như đang muốn chạy trốn anh.



Bước chân Đàm Dịch Khiêm dừng lại, híp mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt đang hoảng hốt trốn chạy của cô, lạnh lùng nói, "Em dám đi thêm một bước nữa thử xem?"



Thân thể Hạ Tử Du cứng đờ, đứng yên tại chỗ.



Đàm Dịch Khiêm đi tới, cầm bản kết quả kiểm tra trong tay cô nhìn thoáng

qua, thấy kết quả khám thai khỏe mạnh, chân mày vốn đang nhíu lại đã

giãn ra đôi chút rồi lần nữa chuyển ánh mắt nhìn sang cô.



Hạ Tử Du vội cụp mắt xuống, dùng hai tay che kín lỗ tai.



"Em làm gì vậy?"



Hạ Tử Du không lên tiếng, vẫn duy trì động tác như thế.



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm giữ lấy cổ tay Hạ Tử Du, "Đi theo anh."



Hạ Tử Du hất tay của Đàm Dịch Khiêm ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, chống đối nói, "Em không muốn!"



Lửa giận của Đàm Dịch Khiêm đã gần như sắp bùng nổ, "Hạ Tử Du!!"



Hạ Tử Du không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô lẩm nhẩm nói, "Em không đi đâu

hết, tài xế sẽ đưa em về nhà, anh đi làm việc của anh đi....."



Đàm Dịch Khiêm lúc này thật có kích động muốn xông lên bóp chết Hạ Tử Du

ngay lập tức, hai tròng mắt anh như bốc lửa, sẳng giọng nói, "Tới đây!"



Hạ Tử Du vẫn liên tục thụt lùi về phía sau, "Đừng mà...."



Sợ làm cô bị thương, anh không dám bước lên phía trước một bước, nghiếng răng rống lên nói, "Anh bảo em tới đây!!"



Hạ Tử Du sợ đến mức cả người lùi đến chân tường, sau đó nước mắt cô nhuộm

đầy quanh cả hốc mắt, đột nhiên cô suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất, giống như đã mất đi cảm giác an toàn cuộn mình lại co rút sát vào vách tường, đau lòng khóc thành tiếng, "Dịch Khiêm, em không muốn ký tên, em không

muốn ly hôn, em không muốn mất anh.... Hu hu...."



Nơi cổ họng

dâng lên sự chua xót mãnh liệt cùng nấc nghẹn khiến cô không thể nào nói thành tiếng, cô bất lực dùng hai tay vòng quanh ôm chặt lấy cơ thể như

mất hết sức lực của mình, cả người cô dần dần xụi lơ ngã xuống.



Trong nháy mắt lúc thân thể cô gần như nhũn ra, anh đã xông về phía cô, không chút do dự ôm cô vào trong ngực, anh nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt, ai nói ‘ly hôn’ với em chứ?”