Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 227 : Kết quả của dùng cách xử phạt về thể xác (1)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Giọng Đàm Dịch Khiêm nói chuyện rất khó nghe, giống như cảm xúc đang bị đè

nén sắp bùng nổ, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng, rất cẩn thận không

có làm cô đau.



Bị anh ôm trong ngực, nước mắt Hạ Tử Du tuôn ra càng thêm mãnh liệt.



Nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm trong

nháy mắt hiện đầy lo lắng. "Không được khóc!!" Anh trầm giọng cảnh cáo

cô.



Cô đau lòng tựa vào trong lòng anh, nhu nhược đưa tay ôm chặt anh, "Đừng ly hôn được không anh? Em không muốn mất anh....."



Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm rất khó coi, "Anh nói em không được khóc!" Giọng của anh càng trùng xuống.



"Em không muốn ly hôn...."



"Đáng chết, đừng nhắc tới ‘ly hôn’ nữa!!"



Hạ Tử Du ngơ ngác trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm đang thở hổn hển.



Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái xanh, "Ai nói với em anh muốn ly hôn?”



Hạ Tử Du mệt mỏi nói, "Sáng hôm qua em tới công ty tìm anh, em nghe thấy

anh nói chuyện với luật sư Aston bảo em ký tên lên giấy thỏa thuận....

...”



Giấy thỏa thuận? Ký tên?



Trong đáy mắt lóe lên tia sáng, Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Vậy là vì sợ, cho nên mới tránh né anh?”



"Em không biết nên làm cái gì, em không muốn giữa chúng ta phải đi tới bước đó, em không muốn...."



Giọng Đàm Dịch Khiêm dịu hẳn xuống, "Nếu sợ, tại sao không nghe lời anh nói?"



"Em không thể không tới Anh...."



"Lại là vì Kim Trạch Húc?" Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm lại.



"Em...."



Lúc này Đàm Dịch Khiêm ôm lại cả người Hạ Tử Du đang co rúc, dùng giọng

cưỡng chế nói, "Về nhà anh phải từ từ tính với em khoản nợ này.”



Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nước mắt bất giác đã chảy xuống

phủ đầy hai má, gương mặt lạnh buốt dán vào lồng ngực đang đập mãnh liệt của Đàm Dịch Khiêm, không chắc chắn hỏi, “Anh còn cần em mà, đúng

không?”



Đàm Dịch Khiêm không nói lời nào, chỉ dìu Hạ Tử Du đi ra khỏi bệnh viện.



....



Cẩn thận để Hạ Tử Du ngồi vào trong xe, cột chắc dây an toàn cho cô, Đàm Dịch Khiêm tự mình ngồi vào lái xe.



Hạ Tử Du im lặng ngồi trong xe, sững sờ nhìn khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm.



Nửa giờ sau, xe từ từ tiến vào biệt thự.



Hạ Tử Du còn chưa kịp xuống xe, Đàm Dịch Khiêm không nói không rằng đã


Anh suy nghĩ đến những lời cô nói, trong đáy mắt lóe lên sự gian xảo và nguy hiểm.



--- ------



Đến gần buổi trưa, Hạ Tử Du mới chập chờn mở mắt ra.



Nhớ lại hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu, cô lập tức nhìn vị trí bên

cạnh, trông thấy trên giường vắng vẻ trống rỗng, cô nhìn quanh bốn phía

một hồi.



Trên ghế sofa trong phòng trước cửa sổ sát đất, cô thấy anh đang ngồi trầm tĩnh ở đó.



Cô ngồi dậy, dè dặt bước xuống giường.



Anh đã nghe thấy tiếng đi rất khẽ của cô, nhưng không muốn lên tiếng.



Cô vốn muốn đến lén xem biểu cảm của anh lúc này, nhưng không ngờ lúc cô

bước đến bên cạnh anh thì cũng bị anh ngay tức khắc kéo vào trong lòng.



Không có động tác thô bạo, anh nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên đùi mình, đầu dụi vào vai cô.



Không đợi cô lên tiếng, anh đã lên tiếng phá tan sự yên lặng, "Bây giờ còn đau không?"



Đau?



Một chữ này vừa nói ra ngay lập tức làm cô nhớ lại hình ảnh trước khi ngủ thiếp đi.......



Cô lập tức vùng khỏi đùi anh.



Anh vòng tay ôm chặt eo cô, "Đừng làm rộn."



Cô lên án, "Anh cố ý...."



Mặt anh kề sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Ít nhất em đã chịu nói ra."



Hèn hạ, đáng ghét!



Trong đáy lòng cô thầm mắng anh một trậm, bỗng dưng, đột nhiên cô như nhớ tới điều gì, chợt xoay đầu lại nhìn anh hỏi, "Anh sẽ làm gì?"



Anh hỏi ngược lại cô, "Em nghĩ anh sẽ làm gì?"



Cô thành thật lắc đầu, "Em không biết...."



Anh nheo mắt lại, "Anh đang suy nghĩ đến chuyện tại sao em biết Kim Trạch Húc là anh trai em?”



Chuyện đã đổ bể, cô cũng không còn gì phải giấu giếm, "Anh còn nhớ lúc em tới

Los Angeles thăm Liễu Nhiên, sau đó ở lại khách sạn LLD vài đêm

không?”



"Ừ."



"Thật ra mấy ngày đó em ở lại phòng Trạch Húc là vì để tiện chăm sóc cho anh ấy........”



Anh nghiêm túc lắng nghe, cũng không cắt ngang lời cô nói.



Cô hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó rồi êm tai kể cho anh nghe.