Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 230 : Anh muốn có một đứa con trai (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Đàm Dịch Khiêm không hề do dự nói, "Con trai."



Hạ Tử Du rối rắm nói, "Sao anh cũng có tư tưởng truyền thống như thế?"



Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Em không phải vẫn luôn muốn có mối quan hệ than

thiện hơn với mẹ anh sao? Nếu như em sinh cho bà một đứa cháu đích tôn,

bà ấy sẽ nâng em lên đến tận trời.......”



Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm, nếu như sinh con trai, mẹ anh nhất định sẽ rất vui.... Nhưng mà nếu như là con gái nữa thì sao đây?"



Đàm Dịch Khiêm ấm giọng nói, "Sinh xong đứa này chúng ta sẽ không sinh thêm nữa, cho nên, mặc kệ là trai hay gái, anh cũng đều yêu chúng như nhau.”



"Ừ, em cũng cảm thấy có hai đứa bé đã rất hạnh phúc rồi.”



Trên thực tế, Hạ Tử Du cũng rất sợ khi nghĩ đến việc sinh con, bởi vì lúc cô sinh Liễu Nhiên đã gặp không ít khó khăn, cho nên trong lòng ít nhiều

cũng còn chút ám ảnh.



Giống như biết được sự lo lắng trong lòng

Hạ Tử Du, Dịch Khiêm ấn cô vào trong ngực, mang đến cho cô sự ấm áp, nhỏ giọng nói, "Anh sẽ không để em một mình đối mặt với những chuyện như

thế nữa.”



Hạ Tử Du ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, hạnh phúc nói, "Dạ."



Buổi chiều.



Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm nhàn

nhã lật xem Fashion Magazine, đột nhiên luật sư Aston đi vào.



"Tổng giám đốc."



Hạ Tử Du để tạp chí xuống, "Dịch Khiêm tạm thời có hội nghị, bây giờ đang trong buổi họp."



Bất ngờ nhìn thấy Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa, Aston khựng lại lên tiếng chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."



Hạ Tử Du mỉm cười nói với Aston, "Anh tìm Dịch Khiêm có chuyện gì sao?!"



Aston gật đầu, "Dạ, hạng mục ở bộ phận phía Tây có một số vấn đề liên quan

đến pháp luật muốn cùng thương lượng với tổng giám đốc.... Vậy chút nữa

tôi sẽ trở lại sau."



"Được."



Nhưng, lúc Aston xoay người chuẩn bị đi, Hạ Tử Du như chợt nhớ ra điều gì, cô gọi, "Aston, anh chờ một chút."



Aston xoay người lại, cung kính nói, "Bà tổng giám đốc cô có gì cần cặn dặn sao?"



Hạ Tử Du lễ phép nói, "Anh có thể ở lại đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”



"Được."


Aston bị lời nói của Hạ Tử Du dọa cho phát hoảng, vội cản cô lại nói, "Xin đừng!"



Hạ Tử Du nhíu lông mày, "Tại sao anh khẩn trương như vậy?"



Aston bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc không cho phép tôi để bất kỳ ai biết.”



"Tại sao có tờ giấy thỏa thuận ly hôn này? Dịch Khiêm bảo anh soạn ra nó từ

lúc nào? Tại sao đã có chữ ký của Dịch Khiêm trên đó?" Từng chuỗi vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Hạ Tử Du.



Aston vẫn không dám trả lời, "Bà tổng giám đốc, xin cô tha lỗi cho tôi."



Hạ Tử Du gật đầu, "Aston, nếu anh sợ Dịch Khiêm biết, tôi cam đoan với

anh, tôi sẽ giả vờ như không biết việc này, tuyệt đối không làm cho anh

khó xử.”



Sau một hồi đấu tranh trong lòng, rõ ràng Hạ Tử Du

không thể nào xen như không nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn này được,

Aston rốt cuộc nói, "Giấy thỏa thuận ly hôn này là lúc cô đi Anh, tổng

giám đốc bảo tôi chuẩn bị nó.”



Hạ Tử Du sững sờ chết đứng tại chỗ.



Thì ra, giấy thỏa thuận ly hôn này là có thật....



Aston thấy sắc mặt Hạ Tử Du trong nháy mắt tái nhợt, lập tức bổ sung nói, "Bà tổng giám đốc, mong cô đừng nên suy nghĩ nhiều.... Đây đều là chuyện

đã qua rồi."



Thật ra cô luôn hiểu anh là người nói sẽ giữ lời,

lúc từ Anh về đến Los Angeles, ngay cả cô cũng đoán không được anh sẽ

làm như thế nào....



Không phải là cô không nghĩ tới anh biến lời

nói thành hành động, dù sao cô cũng khiến anh thất vọng rất nhiều lần,

nhưng mà, lúc đối mặt với sự thật này, trong lòng cô lại dâng lên một

nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời.......



Điều này có nghĩa là, lần này thiếu chút xíu nữa bọn họ đã đi đến bước không thể nào cứu vãn.....



Hạ Tử Du đột nhiên hỏi, "Nếu như nó được soạn ra từ trước, sao anh còn để trong tập hồ sơ?”



Aston lưỡng lự một chút rồi nói, "Bởi vì tổng giám đốc không cho phép tôi hủy giấy thỏa thuận này.”



Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu.



Aston nói lời thật từ đáy lòng, "Bà tổng giám đốc, xin thứ lỗi tôi nhiều

lời.... Mong cô hãy quý trọng tình cảm giữa cô và tổng giám đốc, bởi vì, cô không thể có may mắn lần sau nữa.”