Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 232 : Kim Trạch Húc sắp phải mất đi tất cả (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Hôm sau.



Hạ Tử Du xuống lầu đúng lúc người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng.



Do mang thai, khẩu vị của Hạ Tử Du cũng khá lên nhiều so với trước, cho nên khi cô đi tới phòng ăn bụng liền đã sôi lên.



"Cô chủ, sao cô dậy sớm như vậy, mang thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.”



Hạ Tử Du thấy người giúp việc quan tâm mình nên cười cười, "Tôi chỉ mang

thai chứ không phải bị bệnh, đâu cần khoa trương như vậy."



Người giúp việc vẫn nghiêm túc nói, "Nhưng ông chủ không cho phép có cô xảy ra bất cứ chuyện gì.”



Hạ Tử Du cười nói, "Yên tâm, chỉ là dậy sớm một chút, mọi người đừng quá lo lắng.”



Người giúp việc hâm mộ nói, "Ông chủ thật rất thương cô chủ, mỗi ngày trước

khi đi làm đều căn dặn chúng tôi không được đánh thức cô.”



Hạ Tử Du cười ngọt ngào, "Ừ."



Người giúp việc vui vẻ nói, "Đúng rồi, hôm qua tôi xem báo có nhìn thấy ông chủ và cô chủ đi xem cô Ngôn Tư biểu diễn!"



Hạ Tử Du ngay lập tức hào hứng, "Vậy sao?" Hôm đó xem đi biểu diễn quả thật có rất nhiều ký giả.



Người giúp việc định tìm tờ báo đưa cho Hạ Tử Du xem, lúc này một người giúp

việc khác lại nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo người giúp việc này.



Người giúp việc trông thấy ánh mắt của người giúp việc nọ, trong nháy mắt

chợt nói sang chuyện khác, "À, cô chủ, hay là cô dùng bữa sáng trước đi, đừng để em bé trong bụng cô đói.”



Hạ Tử Du dĩ nhiên chú ý thấy

điểm lạ thường đó, cô cười hỏi, "Sao vậy? Chẳng lẽ trên báo có tin gì

khác mà tôi không thể xem hay sao?”



Người giúp việc vội vàng trả lời, "Cô chủ cô đừng hiểu lầm, không có."



"Vậy thì đem báo hôm nay đến cho tôi xem."



".... Vâng"



Sau một lúc lâu, người giúp việc do dự đem báo hôm nay đến đưa cho Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nhận lấy tờ báo, đầu tiên nhìn vào thấy trên báo chí cũng không

có gì đặc biệt, mặc dù tựa đề báo đều là tin tức hình ảnh của Đàm Dịch

Khiêm và cô tình tứ, nhưng sau khi Hạ Tử Du xem lại tờ báo một lần nữa,

sắc mặt cô chuyển dần sang tái nhợt.



Hạ Tử Du không ngờ truyền

thông đăng tin cô và Đàm Dịch Khiêm đồng thời lại nhắc tới Đan Nhất

Thuần, nguyên nhân truyền thông có thể nhắc tới Đan Nhất Thuần là vì

trong lúc chụp bọn họ, nhưng lại vô tình cũng chụp được cảnh Đan Nhất

Thuần đeo kính đen cô đơn ngồi ở một góc nhà văn hóa.



Cho nên,

lúc này truyền thông dưới góc nhìn đồng tình vạch trần tình trạng sau

khi “chia tay” của Đàm Dịch Khiêm với Đan Nhất Thuần, thậm chí truyền

thông còn đăng tin những ngày gần đây Đan Nhất Thuần khốn khổ vì tình mà dị ứng rượu phải vào bệnh viện.
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Bình thường phải sử dụng chút cách thức thì em mới có thể tương đối ngoan."



Hạ Tử Du chợt nhớ tới phương thức "Bức cung" của Đàm Dịch Khiêm đêm đó mà cả khuôn mặt chợt đỏ bừng, "Anh thật ranh ma!"



Đàm Dịch Khiêm không thấy hổ thẹn ngược lại còn cảm thấy đó là vinh quang,

nhếch môi nói, "Vô gian bất thương, chẳng lẽ em không biết sao?"



Biết nói không lại anh, cô đẩy bàn tay anh đang ôm quanh eo cô nói, "Em lười nói chuyện với anh rồi, em về phòng đây........”



Đàm Dịch Khiêm không chịu buông tay, đưa đầu dụi vào cổ cô, hơi thở nong nóng thì thầm nói, "Đã đến đây rồi còn muốn đi sao?"



Hạ Tử Du cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nào đó dần dần tăng lên, hơn

nữa trong chớp mắt bộ phận nào đó cũng đang có phản ứng nổi lên rất

lớn.



"Ông xã, đừng như vậy...."



Đàm Dịch Khiêm mút nhẹ

vành tai nhạy cảm Hạ Tử Du, giọng như gió lướt nhẹ bên tai cô xen lẫn sự ham muốn cao trào, “Đã mấy ngày chưa có rồi.......” Buổi tối anh có

thể tự chịu đựng kiềm chế rất nhiều nhưng không thể thay thế bằng hành

động thực tế này được.



Mặt Hạ Tử Du đỏ lên, "Nói bậy, hôm đó anh.... Hôm đó...." Chẳng lẽ anh có thể quên chuyện "Bức cung" hôm đó sao?



Hơi thở Đàm Dịch Khiêm đã trở nên hỗn loạn, "Chuyện đó không tính....."



Hạ Tử Du nhíu lông mày, "Tại sao không tính?"



"Nếu tính, vậy lần trước chưa có hoàn thành, lần này chúng ta làm lại...."



Hạ Tử Du cố gắng kéo lại lý trí t*ng trùng đã lên tới nào của người nào

đó, "Ông xã, không được, bác sĩ nói lúc này không thích hợp...."



"Anh sẽ cẩn thận...."



"Ông xã...."



Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt." Lo lắng đến sức khỏe Hạ Tử Du,

Đàm Dịch Khiêm cuối cùng phải dùng đến sự tự chủ cực lớn để sửa sang lại chiếc váy đã bị xen lên của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du cẩn thận đứng lên rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, cười cười nói, "Á, ha ha.... Anh thật nghe lời của bác sĩ nha, em về phòng trước đây."



Khuôn mặt Đàm Dịch

Khiêm tỏ vẻ không vui, trong đáy mắt rõ ràng viết năm chữ ‘Chưa thỏa

mãn dục vọng’, Hạ Tử Du muốn nhanh chóng chạy trốn, lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm vang lên.



Tò mò muốn biết ai gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm muộn như vậy, Hạ Tử Du ngừng lại bước chân.



Lúc nghe điện thoại, Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẻ mặt cũng bình tĩnh như không.



Đợi sau khi Đàm Dịch Khiêm nói chuyện xong, Hạ Tử Du quan tâm hỏi, "À, ai gọi tới vậy? Có chuyện gì sao?"



Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, trong ánh mắt kín u ám chợt lóe

sáng, thản nhiên nói, "Ba ngày nữa, Kim Trạch Húc sẽ phải mất đi tất

cả!"