Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 240 : Anh không ôm lại cô (2)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Mười giờ sau, tại bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ.
Hạ Tử Du đang nằm mê man chậm rãi mở mí mắt, trong tầm mắt là phòng bệnh
trắng toát, trang trí nhẹ nhàng mát mẻ, còn có mùi thuốc men nồng
nặc.....
"Đây........ Đây là đâu?" Ý thức từ từ khôi phục, Hạ Tử Du cố gượng muốn ngồi dậy.
Y tá vừa thấy Hạ Tử Du tỉnh lại, lập tức đỡ Hạ Tử Du, nói bằng tiếng Anh, "Cô Hạ, cô mau nằm xuống đi, cô mới vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể
rất suy yếu...."
Hạ Tử Du sững sờ, "Phẫu thuật?"
"Hả...." Y tá ý thức được mình vô tình đề cập đến chủ đề tạm thời không nên nói
tới, vội vàng nói lại, "Không có chuyện gì cả, trước hết cô nên nằm
xuống đã!”
Hạ Tử Du cũng cảm thấy cả người không còn chút hơi
sức, cô muốn nằm xuống, lại đột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến một
trận đau đớn.
"A!"
Đau đớn khiến cô theo bản năng đỡ lấy bụng, chợt phát hiện bụng của cô bằng phẳng hơn so với bình thường rất nhiều.
Một giây sau, cô không để ý đến thân thể đau đớn, bật ngồi dậy.
Y tá thấy phản ứng đó Hạ Tử Du nên lựa chọn im lặng.
Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại một giây trước khi cô hôn mê cảm giác đau đớn
kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, “Con tôi.....”
Vuốt ve vùng bụng bằng phằng, nghĩ đến hai chữ “phẫu thuật” y tá vừa nhắc
đến, Hạ Tử Du dường như ý thức được điều gì đó, cô đột nhiên níu lấy
cánh tay y tá, nghẹn giọng hỏi, "Con tôi không sao đâu, có phải không?"
Y tá thở dài không nói.
"Cô nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết đi...." Hạ Tử Du đau lòng khóc thành tiếng, dùng hết sức toàn thân chất vấn.
Y tá cuối cùng không cưỡng được sức ép của Hạ Tử Du, sau khi đỡ cơ thể
yếu ớt của Hạ Tử Du nằm xuống giường, y tá đau lòng nói, "Thật xin lỗi,
Cô Hạ, lúc cô được đưa vào viện đứa bé đã không giữ được...... Bác sĩ
đã làm phẫu thuật sanh non, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Sanh non....
Từ ngữ này khiến đầu Hạ Tử Du như đón nhận được một tiếng nổ thật lớn, cô
ngơ ngác nghiêng người nằm xuống, đôi mắt sững sờ nhìn phòng bệnh trắng
toát.
"Vậy chị...."
Chị Dư giống như biết Hạ Tử Du muốn hỏi cái gì, cô bình tĩnh trả lời, "Là tổng giám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc cô.”
Dịch Khiêm....
Trong đầu Hạ Tử Du hiện lên bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm tối hôm qua.
Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Dịch Khiêm đâu? Tại sao anh ấy bảo chị tới chăm sóc cho tôi?”
Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Anh ấy đi về? Sao lại vậy...."
Chị Dư nói, "Vết thương của Cô Đan rất nghiêm trọng, viên đạn gần như xuyên vào sát tim của Cô Đan.... Los Angeles có bệnh biện ngoại khoa uy tín
nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Cô Đan trở về Los
Angeles điều trị."
"Nhất Thuần sao?" Tại sao cô hoàn toàn không hiểu những lời nói lúc này của chị Dư.
Chị Dư hỏi ngược lại, "Bà tổng giám đốc, cô không biết chuyện gì xảy ra sao?"
Hạ Tử Du mở lớn mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, rồi sau đó chậm rãi nói, "Cô Đan vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn....."
Hạ Tử Du khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"
Chị Dư kể lại toàn bộ sự việc cô biết được từ những người vệ sĩ cho Hạ Tử Du nghe.
Hạ Tử Du nghe chị Dư kể xong thật lâu không hoàn hồn nổi.
Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Bà tổng giám đốc, không phải lúc đó cô ở đó sao?"
Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi Hạ Tử Du không thể nào lên tiếng.
Cô có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể cô dang vô cùng đau đớn.........
Trước khi Đàm Dịch Khiêm đến, Arsène ép cô uống một viên thuốc, cô không biết đó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể cô đã bắt đầu đau đớn, đến lúc Đàm
Dịch Khiêm tới thì cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......
Ký ức cuối cùng cô nhớ được là Đàm Dịch Khiêm tới ôm cô, mà sự đau nhức
trên cơ thể cô càng lúc càng rõ ràng, cô muốn đưa tay ôm anh cũng không
có sức.
Cô mơ hồ nhớ lại lúc cô không thể chịu đựng được đau đớn
mất đi ý thức có lên tiếng gọi anh, nhưng khi đó cô cũng đã không còn
biết gì nữa, cô không biết ngay sau đó đã xảy ra chuyện gì......