Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 241 : Dọn ra ngoài (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Hai ngày sau.



Sắc trời mờ mịt, nóng bức, như sắp đổ mưa.



Hạ Tử Du ngồi trên giường bệnh, không nói lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.



Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Bà tổng giám đốc, hôm nay cô cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?”



Hạ Tử Du sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật nhẹ đầu.



Chị Dư đặt bữa ăn sáng lên mặt bàn ở trên giường bệnh, "Dùng cơm trưa đi!"



Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Bây giờ tôi không muốn ăn, để đó đi!”



Chị Dư khuyên nhủ, "Mấy ngày nay cô đều không có ăn gì, cô ăn một chút đi!”



Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Tôi hơi mệt, chờ chút tôi tỉnh lại sẽ ăn sau!”



Chị Dư gật đầu, "Vậy cô nghỉ ngơi thêm lát nữa đi..... Tôi sẽ ở đây trông chừng cô."



Gương mặt tái nhợt của Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, “Chị không cần ở đây

trông chừng tôi, tôi không sao, chỉ muốn nghỉ một lát.”



"Vậy cũng được...." Chị Dư giúp Hạ Tử Du hạ xuống gối đầu.



Hạ Tử Du chui vào chăn, nhắm lại mí mắt đã nặng trĩu.



Chị Dư kéo chăn đắp cho Hạ Tử Du, lúc chị Dư chuẩn bị xoay người rời đi, Hạ Tử Du đột nhiên nắm lấy cánh tay Chị Dư.



Chị Dư xoay đầu nhìn Hạ Tử Du, "Bà tổng giám đốc, cô có gì cần dặn dò sao?”



Hạ Tử Du cắn cắn môi sau đó nói, "Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị dung một chút không?”



Chị Dư lập tức đoán được mục đích của Hạ Tử Du, "Cô muốn điện thoại cho tổng giám đốc?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Tôi mượn điện thoại người khác gọi cho anh ấy đều bị

chặn cuộc gọi........ Tôi nghĩ chỉ có điện thoại của chị mới có thể

liên lạc được.”



Chị Dư đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Bà

tổng giám đốc, tôi nghĩ cô nên biết nguyên nhân cô không thể liên lạc

được với tổng giám đốc...."



Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn chị Dư, "Anh ấy thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?"



Chị Dư không chút nào giấu giếm nói, "Đúng vậy, hai ngày nay tổng giám đốc

chưa từng hỏi thăm tình hình của cô, đương nhiên có lẽ vì tổng giám đốc

biết có tôi chăm sóc cho cô, nhưng mà, tổng giám đốc không muốn đối mặt

với cô cũng là thật.”




Tếng gọi cung kính cắt đứt suy nghĩ Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du ngước đôi mắt trong suốt long lanh nước lên nhìn chị Dư.



Chị Dư cũng thấy nước mắt quanh hốc mắt Hạ Tử Du, nhưng cũng không có chút

thương tiếc, bình tĩnh hỏi, "Tôi tới phòng bệnh y tá nói cô tới đây tản

bộ..... Hôm nay tôi đã hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của cô, bác sĩ

nói cô đã không có gì đáng ngại, tôi muốn hỏi cô, lúc nào cô muốn xuất

viện?”



Hạ Tử Du lấy tay gạt đi nước mắt, không muốn ở trước mặt người khác để lộ ra sự trạng thái không hay của mình, nhưng nước mắt cứ chảy ra không nghe theo sự sai bảo của cô, một giọt vừa được lau đi,

một giọt khác tiếp theo lại rơi xuống.



Liên tục hít hai hơi

thật dài, điều chỉnh tốt tâm tình, Hạ Tử Du mới lên tiếng, "Sức khỏe tôi đã không sao, nếu như có thể làm thủ tục xuất viện, ngày mai chị đi làm đi!”



Chị Dư gật đầu hỏi, "Vậy.... Là trở về Los Angeles sao?"



Câu hỏi của Chị Dư khiến Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn chị Dư, vẻ mặt như có điều không hiểu. "Sao chị lại hỏi thế?" Nhà của cô ở Los Angeles, cô

đương nhiên là về Los Angeles rồi....



Chị Dư hời hợt nói, "Tổng giám đốc chỉ giao cho tôi tới nơi này chăm sóc cô, chứ không bảo tôi đưa cô về Los Angeles."



Hạ Tử Du nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Dư bất chợt sửng sốt.



Chị Dư lại hỏi, "Cô chắc chắn muốn ngày mai để tôi làm thủ tục xuất viện sao?”



Hạ Tử Du thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói, "Ngày mai đi!"



Chị Dư gật đầu, "Vậy tôi đi trước!"



Hạ Tử Du không nói gì thêm.



Sau khi chị Dư rời đi, y tá đi tới bên cạnh Hạ Tử Du.



Y tá thấy chị Dư vội vã rời đi, không khỏi hỏi, “Cô Hạ, chị Dư này không phải là cấp dưới được ông Đàm phái đến chăm sóc cô sao? Tại sao cô ấy

lại lạnh nhạt với cô như vậy?”



Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì.



Y tá thấy Hạ Tử Du không trả lời cũng không hỏi nhiều, nói sang chuyện khác, "Cô Hạ, cô mệt không? Tôi đưa cô về phòng bệnh!"



Hạ Tử Du không trả lời y tá, mà nghiêm túc nói, "Cô y tá, tôi có thể nhờ cô một việc.....”



Gương mặt y tá vẫn mỉm cười ngọt ngào, “Xin cứ nói!”



"Xin cô giúp tôi mua một vé máy tối ngày mai đi Los Angeles........”