Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 246 : Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . (2)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Cũng trong lúc đó, tại biệt thự.
"Cô đi gọi Hạ Tử Du xuống đây!"
Đàm Tâm giận dữ đứng ở trong phòng, cao giọng nói với người giúp việc.
Người giúp việc ấp úng nói, "Đại tiểu thư, cô chủ đang nghỉ ở trong phòng, hay là cô đợi cô chủ tỉnh lại rồi...."
"Cô không đi gọi đúng không? Tôi đi!" Biết người giúp việc trong biệt thự
thiên vị Hạ Tử Du, Đàm Tâm càng thêm tức giận, trực tiếp đi thẳng đến
tầng hai.
"Tiểu thư...."
Những người giúp việc căn bản
không ngăn cản được Đàm Tâm, chỉ lát sau, Đàm Tâm khí thế hung hăng đứng trước cửa phòng Hạ Tử Du, dùng sức vỗ cửa phòng."Hạ Tử Du, Hạ Tử Du, cô đi ra đây cho tôi.... Mau đi ra cho tôi!!"
Hạ Tử Du đang trong cơn ngủ say mơ mơ màng màng nghe tiếng Đàm Tâm gọi, cô từ từ mở mí mắt nặng trĩu ra.
"Hạ Tử Du, mau đi ra cho tôi...."
Tiếng của Đàm Tâm liên tục truyền vào, Hạ Tử Du gắng gượng ngồi dậy.
Hạ Tử Du sau khi ngồi dậy muốn đứng lên thì phát hiện cả người cô vẫn không hề có chút hơi sức nào, đầu vẫn mơ màng hỗn loạn.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện cô đã ngủ từ sáng tới bây giờ........
Không phải là cô thích ngủ, mấy ngày nay cô cũng không hề chợp mắt, hôm nay
ngủ được như vậy là vì buổi sáng sau khi Robert rời đi, cô cảm thấy cả
người rất mệt, đầu cũng nặng trĩu, cho nên cô vào phòng nằm nghỉ, không
nghĩ lại ngủ lâu như vậy.
Hạ Tử Du vén chăn bước xuống giường, cố gắng chống đỡ cơ thể mềm nhũn ra mở cửa phòng.
Đàm Tâm khoanh tay hung hăng dữ tợn trừng mất nhìn Hạ Tử Du, "Cô thật sung sướng đó, ngủ ngon lắm phải không?"
Hạ Tử Du chống trán, cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo, "Chị, có chuyện gì sao?"
Đàm Tâm đột nhiên đem một xấp hình dùng sức ném vào mặt Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du không kịp tránh né, nhưng cũng may là tay cô đang chống lên trán
nên phần lớn những tấm hình chỉ đập vào tay cô chứ không làm mặt cô bị
thương.
"A!"
Người giúp việc nhìn thấy động tác của Đàm Tâm bị dọa cho hết hồn.
Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với Liễu Nhiên, "Con gái ngoan, mẹ
muốn nói chuyện riêng với ba một chút, con chơi với các dì một lát
nha.......”
Liễu Nhiên nháy mắt ngây thơ hỏi, "Mẹ muốn nói chuyện riêng với ba sao?"
Hạ Tử Du mỉm cười, "Ừ."
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi...."
Người giúp việc thức thời ôm Liễu Nhiên rời đi.
Hạ Tử Du đứng dậy, cố gắng chịu đựng cơ thể mệt nhọc, cô nhìn Đàm Dịch Khiêm rồi sau đó đi về phía anh.
Đàm Dịch Khiêm cùng lúc nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Hạ Tử Du đi vào phòng sách, tiện tay đóng luôn cửa phòng.
Hít sâu một hơi, Hạ Tử Du lấy dũng khí nhìn tới bóng dáng cao lớn ở đối
diện, nghẹn giọng nói, “Tối qua lúc gặp nhau, em rất sợ anh hỏi em đến
bệnh viện làm gì, lúc chúng ta trong thang máy, em thậm chí còn chuẩn bị lý do để nói với anh, nhưng mà anh không hỏi...... Tối qua em suy nghĩ
suốt cả đêm, trong đầu nhớ lại từng ly từng tý lúc chúng ta kết hôn tới
nay.......” Cô dừng một chút, “Bây giờ em đã thông suốt rồi, lừa mình
dối người nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho nên, bây giờ em muốn nói rõ với anh.......”
Hạ Tử Du nhận thấy lúc cô nói chuyện, anh vẫn nhìn cô nhưng đáy mắt không còn chút ấm áp nào như ngày trước.
Chịu đựng đau đớn trong lòng, Hạ Tử Du bật khóc nức nở nói, "Thật ra thì,
ngày hôm qua em đến bệnh viện là tìm anh....Lúc biết Nhất Thuần đã tỉnh
em rất vui, em cảm thấy gông xiềng nặng nề trong lòng được nhẹ đi đôi
chút, thậm chí em còn cho rằng giữa chúng ta có thể chuyển biến tốt....
.... Nhưng tối qua lúc em đến cửa phòng, qua cửa sổ thủy tinh em nhìn
thấy anh và Đan Nhất Thuần ở trong đó.......... Chính xác mà nói là Đan Nhất Thuần đang ôm anh.......”
Nói tới đây, nước mắt từ hốc
mắt cô lăn dài xuống má, cô giơ tay lên lau đi nước mắt, đôi mắt long
lanh nước nhìn gương mặt tuấn tú của anh, kiềm chế nức nở nơi cổ họng
nói, “Dịch Khiêm....... Em cứ hết lần này đến lần khác xin anh bỏ qua
cho Kim Trạch Húc là em không đúng, làm vợ nhưng em không có nghĩ đến
cảm nhận chồng mình, em ở đây nói một tiếng xin lỗi với anh........ Còn nữa, xin anh tin em, vì Kim Trạch Húc đi Anh mà bỏ lỡ sinh nhật của
anh, trong lòng em vẫn rất luôn áy náy.... Lần này không nghe lời anh ở
lại chờ anh, khiến cho sự việc phát triển tồi tệ đến nông nỗi này, nếu
như anh bằng lòng em có thể giải thích cho anh nghe, nhưng em biết bây
giờ em có giải thích gì cũng vô ích.... Em chỉ muốn hỏi anh một câu,
chúng ta thật sự không thể cứu vãn được nữa sao?”