Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 247 : Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Sau câu hỏi của cô, anh trực tiếp hỏi, "Em nghĩ thế nào?"
Cô biết anh luôn là người lý trí, vấn đề cô hỏi anh có lẽ trong lòng anh đã có đáp án.
Cô mở to đôi mắt long lanh nước, lắc đầu nói, “Em không biết, em muốn anh nói cho em biết.”
Anh nhìn cô, lại hỏi, "Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Cô trả lời, "Có gì không giống nhau sao? Kết quả chỉ có một."
Cô không đoán được trong lời nói thật và lời nói dối của anh có gì khác
nhau, cho nên cô tình nguyện để anh trực tiếp nói cho cô nghe kết quả.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, "Quyền lựa chọn là ở em, cho nên nói thật hay nói dối với em ít nhiều cũng có quan trọng.”
"Anh nói quyền lựa chọn là ý chỉ tờ giấy thỏa thuận ly hôn anh đưa cho em
sao?” Cô đau khổ nói, đột nhiên còn cảm thấy buồn cười, “Em nhớ lúc anh
đưa cho em tờ giấy ly hôn đó anh nói là anh muốn bồi thường cho em trong quá khứ, tại sao bây giờ nó lại trở thành gông xiềng giữa chúng ta
vậy?”
Anh nhìn cô nhưng chỉ trầm mặc không nói.
"Tại sao
cần phải phân biệt lời thật hay giả dối? Tại sao muốn giao quyền lựa
chọn đó lại cho em? Anh có gì bất mãn với em, anh có thể nói thẳng với
em, tại sao cứ luôn im lặng như vậy? Anh giữ lại quà ĐanNhất Thuần tặng
cho anh, còn có cử chỉ thân mật với ở Đan Nhất Thuần trong phòng bệnh,
tại sao anh không hề muốn giải thích với em về chuyện đó? Ít nhất chúng
ta bây giờ vẫn là vợ chồng!!" Cô nói rất nhanh, nhanh đến mức không giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng cô lại chỉ chất chứa đầy đau
đớn chỉ có cô mới biết.
Đợi cô nói xong, đối mặt với những câu
hỏi của cô anh chỉ thản nhiên nói, "Bây giờ em đang mất bình tĩnh, chờ
em tỉnh táo lại rồi chúng ta hãy bàn tiếp về vấn đề này.”
"Em
xin lỗi, lời nói của em có lẽ khiến anh cảm thấy em đang mất bình tĩnh,
nhưng nếu em không bình tĩnh thì giờ phút này em sẽ không có can đảm để
đứng trước mặt anh mà nói ra những lời này.” Cô ngước mắt nhìn anh, nhấn mạnh giọng nói, "Em không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh nữa,
mặc kệ giữa chúng ta có kết quả như thế nào, lúc này em chỉ muốn biết
trong lòng anh đang nghĩ gì.”
Đàm Dịch Khiêm lẳng lặng nhìn cô,
sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói, "Lời nói thật là anh biết chúng ta
đều vẫn còn rất yêu đối phương, nhưng anh cũng xác định được hôn nhân
của chúng khó có thể duy trì được nữa, còn nếu nói dối thì chúng ta có
thể giải quyết được tất cả các vấn đề, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân
của chúng ta.”
Cô trợn mắt nhìn anh không thốt nổi thành lời.
"Em nói cho anh biết, giữa lời nói thật và nói dối em chọn cái nào? Cái này có nghĩa là hai kết thúc khác nhau..... Nếu như em còn muốn hỏi anh
muốn nói với em lời nào, anh có thể trả lời em, bây giờ, thậm chí trong
tương lai anh đều chọn nói thật với em..... Nhưng kết quả như vậy cũng
có nghĩa là giữa chúng ta sắp kết thúc.”
Thấy Hạ Tử Du ngồi một mình ở phòng ăn, Robert đi tới gọi, "Tử Du!"
Hạ Tử Du cười nhẹ, "Sao anh lại tới đây?"
Robert chú ý tới hốc mắt ửng hồng của Hạ Tử Du, anh ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Tại sao lại khóc?"
Hạ Tử Du lắc nhẹ đầu, "Không phải, do mấy hôm nay không hiểu sao mắt em lại bị sưng.”
Robert nhìn chung quanh bốn phía xong nhíu mày hỏi, "Không phải Dịch Khiêm đã về nhà rồi sao? Sao không thấy xuống ăn cơm?”
"Về nhà rồi...." Giọng Hạ Tử Du nghẹn ngào trả lời, "Nhưng cũng vừa đi."
Robert khẽ cười nói, "Tử Du, em đừng buồn, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách
để giúp em và Dịch Khiêm hòa thuận lại như lúc ban đầu........”
‘Không cần để Robert truyền lại sự khổ sở của em, bởi vì em không đáng được đồng tình’
Giọng nói lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm văng vẳng bên tai Hạ Tử Du, trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy vô cùng đau đớn, cô cố bình tĩnh nói, "Robert, cám ơn anh vẫn luôn giúp em.....Nhưng em không sao, anh đừng lo lắng, cũng
đừng bận tâm đến chuyện của bọn em.”
Robert nghiêm nghị hỏi, "Em và Dịch Khiêm đã nói chuyện với nhau rồi?"
Hạ Tử Du nhẹ gật đầu.
Robert khẩn trương hỏi, "Kết quả như thế nào?"
Sở dĩ lúc này Robert đến nhà, là vì cuộc nói chuyện buổi sáng với Đàm Dịch Khiêm khiến anh không yên tâm.
Hạ Tử Du cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai, "Em với anh ấy không sao."
Robert thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi.... Đúng rồi, Dịch Khiêm ra ngoài làm gì?"
Hạ Tử Du lấy đại một cái cớ, "Công ty tạm thời có chuyện cần anh ấy đến xử lý."
Robert nhẹ trách, "Cái tên cuồng công việc, chuyện nhà vừa mới hòa thuận được mà lại..............”
Không muốn Robert tiếp tục hỏi tới, Hạ Tử Du nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, thấy tâm trạng anh không tệ, có chuyện gì vui sao?"
Robert cười gật đầu, "Tử Du, không thể không khen sự quan sát của em thật rất tỉ mỉ nha..... Anh tới là muốn nói cho em biết, hai ngày nữa Nhất Thuần có
thể xuất viện, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, cô ấy muốn với anh
đến Male, sau đó sẽ nghỉ ngơi ở Male.”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Nhất Thuần muốn cùng anh tới Male?"
Robert gật đầu, "Anh cũng cảm thấy thật bất ngờ, nhưng chính miệng cô ấy đã
nói với anh....... Anh rất vui khi cô ấy lựa chọn như vậy, mặc dù cô ấy chỉ đơn thuần là đến Male nghỉ ngơi, nhưng anh tin rằng đây chính là cơ hội mà trời cao tạo ra cho anh và cô ấy.”
Hạ Tử Du lại trầm mặc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đúng rồi, Tử Du, Nhất Thuần nhắn là muốn gặp em một chút.......... Ngày mốt cô ấy ra viện rồi, ngày em nếu em có thời gian rảnh thì đến gặp cô ấy
đi! Em yên tâm, bác gái và đàm Tâm ngày mai phải đi tham gia hoạt động
từ thiện, họ sẽ không đến bệnh viện thăm Nhất Thuần đâu, mọi người không lo đụng mặt nhau.”
"Dạ được."