Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 248 : Tôi đã bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô (2)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Hôm sau, tại bệnh viện.



Cốc cốc.



"Mời vào."



Giọng nói điềm đạm của Đan Nhất Thuần vọng ra.



Hạ Tử Du ôm một bó hoa đẩy cửa đi vào.



Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đan Nhất Thuần liều nở nụ cười, "Tử Du!"



Hạ Tử Du thấy Đan Nhất Thuần muốn ngồi dậy, cô vội đặt bó hoa sang một

bên, đỡ lấy Đan Nhất Thuần, khẩn trương nói, "Sức khỏe cô vẫn chưa khỏi, mau nằm xuống đi...."



Đan Nhất Thuần ngồi tựa vào đầu giường,

mỉm cười nói, "Tôi không sao, ngoại trừ ngực đến bây giờ còn hơi đau một chút, còn lại những thứ khác đã không có gì đáng ngại."



Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ bị thương của Đan Nhất Thuần, áy náy

nói, "Nhất Thuần, tôi xin lỗi, mấy hôm nay đều chưa thể tới thăm cô...."



Đan Nhất Thuần lắc đầu, "Cô đừng nói như vậy.... Cơ thể cô cũng vừa mới

khỏe lại, sắc mặt cô lúc này thâm chí còn khó coi hơn tôi nữa.”



Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Đan Nhất Thuần, trong lòng

vô cùng tự trách, “Nhất Thuần, chuyện hại cô bị thương, tôi thành thật

xin lỗi.....”



Đan Nhất Thuần lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo

của Hạ Tử Du, nhẹ trách nói, "Tôi không cho cô nói như vậy, chuyện tôi

bị thương không liên quan đến cô....... Trên thực tế người nên nói xin

lỗi cô là tôi.”



Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu.



Đan Nhất
nhân đưa tôi đi Pháp, để cho tôi sớm nhìn thấy ba mẹ tôi, Dịch Khiêm đã

đồng ý.... Tôi thừa nhận, khi tôi nói ra yêu cầu này thật ra là vì tôi

muốn đi theo Dịch Khiêm đến Thụy Sĩ, cho dù biết Dịch Khiêm nhất định có năng lực không để mình bị thương, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, cho nên

buộc cơ trưởng đưa tôi đến Thụy Sĩ. Tôi biết Dịch Khiêm đi Thụy Sĩ đầu

tiên sẽ đến gặp Kim Trạch Húc, cho nên tôi đến đồn cảnh sát, quả nhiên

đến đồn cảnh sát đã nhìn thấy xe của Dịch Khiêm....... Tôi vẫn lén đi

theo Dịch Khiêm, vì không muốn Dịch Khiêm phát hiện, tôi chọn khoảng

cách đi theo rất xa, cuối cùng đứng ở trước một nhà dân, tôi nhìn thấy

Dịch Khiêm đi vào trong đó, tôi biết rõ Dịch Khiêm đã cứu được cô,

nhưng, lúc tôi tới, tôi nhìn thấy tất cả vệ sĩ đều đang chỉa súng vào

một người đàn ông, mà tôi không ngờ người đàn ông đó cầm súng chỉ vào

Dịch Khiêm, tôi vốn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã nhìn thấy người đó bóp cò, tôi không thể suy nghĩ.......”



....



Tường thuật xong, Đan Nhất Thuần thấp giọng hỏi, "Tử Du, cô có trách tôi vì bị uy

hiếp mà ngăn cản Dịch Khiêm đi tìm cô không?”



Hạ Tử Du lắc đầu, "Tôi có thể hiểu vì sao cô làm vậy."



Đan Nhất Thuần bày tỏ cảm kích, lại nói, "Tôi muốn gặp cô chính là muốn nói rõ với cô những chuyện này, hiện tại đã được cô tha thứ, tôi cũng cảm

thấy yên tâm rồi....... Ngày mai tôi định xuất viện, sau đó cùng Robert đi Male...."



Hạ Tử Du hỏi, "Tại sao phải quyết định đi Male?"



Đan Nhất Thuần trả lời, "Bởi vì tôi không còn nơi nào để đi.... Tôi không

thể trở về nước Pháp, nếu không chuyện tôi bị trúng đạn sẽ làm ba mẹ tôi lo lắng, mà ở Male cũng thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, có Robert là bạn sẽ giúp tôi."



"Nhất Thuần, cô có thể cho tôi biết, đêm hôm trước tôi đến thăm cô, tôi...”



"Có phải cô đang hiểu lầm gì không?" Đan Nhất Thuần khẩn trương mà trợn lớn mắt, lập tức giải thích, "Tử Du, thật ra thì đêm hôm trước tôi có nhìn

thấy cô, tôi biết cô không đi vào phòng bệnh nhất định là hiểu lầm hình

ảnh lúc ấy, nhưng tôi và Dịch Khiêm không giống như cô nghĩ đâu, tôi đã

bảo Dịch Khiêm đuổi theo cô.........”