Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 251 : Cô chỉ có một yêu cầu (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Ba ngày sau.



Sáng sớm, tại phòng ăn Hạ gia.



Dì Lưu đang đốc thúc người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.



Hạ Tử Du cũng đang đi vào phòng ăn.



Thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, dì Lưu ngừng lại động tác trên tay, lập tức nở nụ

cười, "Cô Hạ, cô dậy rồi à.... Mọi người đã chuẩn bị xong bữa sáng cho

cô rồi."



Hạ Tử Du nhìn quanh bốn phía một vòng rồi thắc mắc hỏi, “Dì Lưu, mẹ con không có ở phòng ăn sao?"



Dì Lưu hiền từ trả lời, "Bà chủ đang ở vườn hoa, tôi đang chuẩn bị đi mời bà chủ dùng bữa sáng đây...."



Sắc mặt Hạ Tử Du trở nên ủ dột, lo lắng hỏi, "Dì Lưu, tâm tình của mẹ con có phải vẫn chưa chuyển hướng tốt?”



Dì Lưu trấn an vỗ nhẹ tay Hạ Tử Du, "Cô Hạ, cô đừng lo lắng.... Nhiều

ngày qua bà chủ cũng không có bước chân ra khỏi phòng một bước, lúc này

chịu đến vườn hoa điều này nói rõ tâm tình bà chủ đã khá hơn trước

rồi...."



Hạ Tử Du nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.



Dì Lưu nói, "Cô Hạ, cô dùng bữa ăn sáng trước đi, tôi đến vườn hoa mời bà chủ vào.”



Hạ Tử Du lập tức nói, "Dì Lưu, để con đi.... Con muốn gần gữi với mẹ nhiều hơn!"



Dì Lưu trấn an cười cười, "Cũng tốt.... Tôi cũng hy vọng có người có thể trò chuyện với bà chủ."



....



Hạ Tử Du đã nhìn thấy bà Hạ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.



Bà Hạ lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt dại ra đang lắng nghe tiếng côn trùng kêu.



Hạ Tử Du chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi bà, "Mẹ!"



Bà Hạ ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du nhưng không nói gì.



Hạ Tử Du ngồi xuống cạnh bà Hạ, cầm một chiếc áo len mỏng khoác lên người

bà Hạ, quan tâm nói, “Me, sáng sớm trời lạnh, mẹ tới vườn hoa phải mặc

thêm nhiều quần áo chứ.”



Bà Hạ vẫn trầm mặc nhìn Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du ở chung với Hạ gia ba ngày nay, bà Hạ vẫn chưa mở miệng nói chuyện với Hạ Tử Du một câu nào.



Hạ Tử Du nhìn gương mặt bà Hạ tiều tụy hơn rất nhiều so với trước kia, đau lòng nói, “Mẹ, mẹ lên tiếng nói chuyện với con đi, mẹ cứ như thế này

con rất lo lắng… Con biết mẹ nhớ ba, nhưng nếu ba vẫn còn sống, ông ấy

tuyệt đối không muốn nhìn thấy mẹ như bây giờ đâu.”



Nhắc tới ông Hạ, hốc mắt bà Hạ bỗng ngưng tự nước mắt.



Thấy mắt bà Hạ ươn ướt, vành mắt Hạ Tử Du cũng hồng hồng.



Bà Hạ ai oán lên tiếng, nghẹn ngào nói, "Sao ông ấy có thể bỏ lại mẹ một

mình chứ? Tiểu Hân cũng không biết đi đâu, ông ấy cũng đi, bây giờ chỉ


Bà Hạ nhạy cảm hỏi, "Tử Du, con hỏi nhiều vấn đề giữa nam

nữ như vậy... Có phải giữa con và Dịch Khiêm xảy ra chuyện gì rồi phải

không?”



Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con và anh ấy không có vấn đề gì, con chỉ hỏi giúp một người bạn thôi.”



"À." Bà Hạ cũng không thắc mắc thêm, dù sao lúc bà ở Los Angeles cũng nhận

thấy được rõ Dịch Khiêm rất quan tâm và lo lắng cho Hạ Tử Du, đương

nhiên cho rằng giữa bọn họ chắc chắn sẽ không có vấn đề, "Vậy mẹ hỏi

con, bạn của con không muốn cùng đối phương tiếp tục nữa sao?”



Hạ Tử Du không chút do dự nào trả lời, "Không, cô ấy.... Cô ấy không hề muốn rời xa đối phương."



Bà Hạ hiểu ý gật gật đầu, "Như vậy vấn đề cũng rất dễ giải quyết.... Nếu không muốn xa đối phương, vậy thì đừng bỏ đi!"



"Nhưng mà, cho dù có thể tiếp tục, đối phương kia cũng chỉ là tuân theo sự

quyết định của cô ấy, bởi vì.... Đối phương có lẽ đã không còn cần cô

ấy...."



Bà Hạ nói, "Vậy, bạn của con nên suy nghĩ xem trên đời

này có thể còn ai có thể thay thế vị trí đối phương trong lòng cô ấy hay không.... Nếu như không có, vậy chuyện duy nhất bạn con có thể làm

chính là nghĩ cách làm sao để đối phương có thể quan tâm tới cô ấy lần

nữa... Nên biết rằng, quay lại chính là sống cả đời, giây phút đã lựa

chọn, cũng có lẽ là kết quả cho cả đời, bạn con hẳn nên phải thận trọng

suy nghĩ, ít nhất khi ở thời điểm quyết định, bạn con cần phải xác định

xem đối phương còn yêu cô ấy hay không, dù sao khi bước vào lễ đường

thành thân thì hai người nhất định đã từng yêu nhau, tình cảm hai bên

không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ như vậy, có lẽ còn có thể cứu vãn được.”



Hạ Tử Du trầm mặc, dường như đang suy nghĩ đến những lời nói của bà Hạ.



Bà Hạ lại nói thêm, "Hôn nhân không phải trò đùa, cần phải thận trọng."



Ba ngày sau đó, Hạ Tử Du ngồi máy bay trở lại Los Angeles.



Lúc kéo hành lý xuống máy bay, bước chân của Hạ Tử Du đã không còn nặng nề

như lúc ra đi, cô có vẻ rất nhẹ nhõm, thậm chí sau khi ra khỏi phi

trường, cô còn mua một chiếc điện thoại di động mới, một số mới, sau đó

gọi điện thoại cho tài xế ở nhà tới đón cô.



Tài xế rất nhanh đã tới, cô giống như đã sớm vứt bỏ hết mọi lo lắng khi rời đi, mỉm cười nhìn tài xế.



Tài xế đã lâu rồi không có nhìn thấy Hạ Tử Du cười, anh cảm thấy hơi ngạc

nhiên, cảm thấy tâm trạng của Hạ Tử Du vui tươi hơn trước khi ra nước

ngoài nhiều.”



Tài xế hỏi Hạ Tử Du, "Cô chủ, về thẳng nhà sao?"



Hạ Tử Du nói, "Hiện tại bốn giờ rồi, Liễu Nhiên đang ở nhà trẻ, chúng ta đi đón con bé!”



Tài xế nói, "Cô vừa xuống máy bay có mệt không? Tôi đưa cô về nhà rồi đi đón Cô Ngôn Tư sau!”



Trên mặt Hạ Tử Du vẫn mỉm cười nhã nhặn, "Không sao, trên máy bay tôi đã ngủ một giấc rồi, một tuần nay Liễu Nhiên không thấy tôi, chắn hẳn con bé

rất là nhớ tôi...”



Tài xế gật đầu, "Vậy tôi đưa cô đến đó."